Tang Thế Tình Nhân

Chương 1112 : Đinh tiểuthư, tạm biệt

Ngày đăng: 03:27 19/04/20


Tầm mắt của gã chuyển ra xa hơn, có thể thấy được hơn trăm con tang thi bị dây thừng ngăn lại vẫn chưa từ bỏ ý định mà gào thét, hai tay vươn ra quơ quơ về trước, khao khát huyết nhục tươi mới.



"Ha ha..." Thái độ của Lý Long thay đổi rất nhanh, cười ha ha một tiếng, nói, "Người anh em, thật ngại, tôi bìnhthường luôn thích giỡn, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, muốn kéo gần khoảng cách giữa chúng ta hơn đó mà. Người lái xe lửa là do các anh tìm được, tìm xe lửa vân vân đều là do các anh xuất lực, chúng tôi sao có thể không biết xấu hổ màchiếm tiện nghi chứ? Chúng tôi đồng ý giao ra một nửa vật tư."



Đường Tư Hoàng từ chối cho ý kiến cười cười, quay người về phía cửa xe, thuận tiện ôm lấy bả vai Đường Miểu.



"Đường Thất, Phùng Dã, đưa bọn họ đến toa khách thứ hai."



Đường Miểu thử rút vai mình ra, cảm nhận được lực đạo cường ngạnh trên vai, ngẩng đầu nhìn Đường Tư Hoàng.



Đường Tư Hoàng làm như không có gì, tiếp tục từ từ đi về phía trước.



Đường Miểu chỉ đành thôi. Cậu dámkhẳng định đây là cha cố ý!



Lý Long cùng thủ hạ của gã thànhthành thật thật theo sát đằng sau Phùng Dã, xếp hàng lên xe. Đường Thất ở phía sau áp đội. (đơn vị theo sau đội ngũ để bảo vệ và giám sát)



Lúc này, từ bên kia tường vây nhảy xuống ba người. Đường Xuân cảnh giác cầm đao quay người, nhắm ngay ngườitới. Đó là ba nam một nữ, trên mặt mang theo vài phần khẩn trương, không đợi bọn Đường Tư Hoàng hỏi đã chủ động mở miệng, ngữ khí gấp gáp: "Chúng tôi nguyện ý giao một nửa vật tư!" Bọn họ là người sống sót ở phụ cận, nghe được tiếng động của xe lửa nên cấp tốc đột phá vòng vây chạy tới, luôn đợi ở góc an toàn nhất ngoài tường vây chờ thời cơ thích hợp.



Đường Thất gật nhẹ đầu với bốn người, lui hai ba bước, ra hiệu bọn họ tới trước mặt mình.



Một phút sau, tất cả mọi ngườiđều lên xe. Chỉ cần cửa xe vừa đóng, trong xe lửa sẽ trở thành khu vực an toàntuyệt đối. Nhóm người sống sót thoải mái ngồi trên giường, bỏ balô xuống, thởdài nhẹ nhõm một hơi. Lý Long đặt chân lên chiếc giường đối diện, kéo hai bacái cởi bộ quần áo bẩn thỉu trên người mình xuống, ghét bỏ ném ra cuối giường.



Đường Thất không hề đợi mọi ngườingồi xuống, lập tức nói thẳng: "Mời mọi người giao ra một nửa vật tư." Đi theo tiên sinh đã lâu, tuy không thể 100% hiểu được tiên sinh, nhưng nghĩ một chútvẫn hiểu được dụng ý thu một nửa vật tư của tiên sinh.




Tất cả mọi người trầm mặc. Ngay lúc này, dù có an ủi thế nào thì cũng chỉ là công dã tràng.



Hai tay Đỗ Tấn nắm chặt mép giường, cười khổ một tiếng, chua xót nói: "Tiên sinh, giết tôi đi, tôi khôngmuốn biến thành tang thi."



"Không được!" Hùng Thiên Hạo kích động đứng lên, lại ủ rũ ngồi xuống, liếc qua Đường Tư Hoàng, yếu ớt nói, "Cũng không nhất định sẽ biến..." Người biến thành tang thi không phải hắn, nhưng hắn còn nôn nóng hơn cả Đỗ Tấn và Đường Cửu.



Giọng Đường Cửu lạnh nhạt: "Chúng tôi cũng hy vọng thế, nhưng ai cũng biết đây là lừa mình dối người."



"Uống nước trước đã." Đường Miểu cho Đỗ Tấn cùng Đường Cửu mỗi người một chai nước. Bên trong là nước giếng, cậu không biết có hữu dụng không nữa, hi vọng là có.



"Cám ơn tiểu thiếu gia." ĐườngCửu cầm lấy, hung hăng tưới lên người, thần sắc nhìn qua rất nhẹ nhàng, dườngnhư đã bình thường trở lại.Đỗ Tấn trầm mặc, có vẻ không vui tựa người lên tường, hai mắt ảm đạm thất sắc.



"Tiên sinh..." Xuân thẩm nhịn khôngđược rơi nước mắt.



Lý Túc, Hồng Thiên, Tiền Khả Vicùng Trịnh Nhân Nhân yên lặng ngồi một bên. Bọn họ không có quyền phát biểu ýkiến, nhưng rất quan tâm tới kết quả xử lý hai người này. Bọn họ đều ngồi cùngmột toa, vạn nhất nếu Đường Tư Hoàng không giết Đỗ Tấn và Đường Cửu, nói không chừng hai người này sẽ thành mối uy hiếp với bọn họ.



Đường Tư Hoàng cho Đường Cửu và Đỗ Tấn một điếu thuốc, tự mình châm một điếu, lạnh nhạt nói: "Ta không giết các cậu."



*******************************************