Tang Thế Tình Nhân
Chương 1115 : Nguy cơ tiến hóa
Ngày đăng: 03:27 19/04/20
Đường Tư Hoàng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, tựa hồ đang xác định cậu có thật sự đã nghe lọt lời y hay không, thật lâu sau đó mới bước về giường của mình. (ểh, thế rốt cuộc là anh có mặc quần ko hay chỉ có mỗi cái quần trong =]]]]])
Đường Miểu yên lặng nghĩ nửa ngày, cũng không suy nghĩ cẩn thận, xấu hổ thẹn thùng tim đập dồn dập với cha mình là cái đạo lý gì. Xe lửa không biết từ lúc nào lại chạy nhanh về phía trước, ầm ầm chuyển động. Cậu trong tiếng ầm ầm đó lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này, Đường Miểu ngủ một mạch tới hừng sáng, đột nhiên nhớ tới chuyện Đỗ Tấn và Đường Cửu, lập tức ngồi bật dậy. Đường Tư Hoàng không ở đây. Cậu vội vàng rời giường, mau chóng mở cửa, bước vài bước tới trước cửa ghế lô của Đỗ Tấn và Đường Cửu, đã thấy cửa mở ra, bên trong không có người. Đường Thất người ủ rũ tựa ở cửa ra vào.
"Đường Thất, Đường Cửu và Đỗ Tấn thế nào?"
Đường Thất thấp giọng nói: "Bọn họ vẫn biến thành tang thi."
Đường Miểu thật không biết phải an ủi hắn thế nào.
Đường Thất cười cười, nói: "Tiểu thiếu gia, cám ơn cậu đã quan tâm. Những người khác bị cắn, sau 6 tiếng sẽ biến thành tang thi. Hai người họ hạnh phúc hơn người khác rất nhiều, sau 12 tiếng mới bị. Trước đó bọn tôi còn cùng nhau đánh bài a."
Đường Miểu vỗ vỗ vai hắn, thời điểm này không cần phải nói nhiều. Người chết đã đi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Đường Thất vốn đang thương cảm, thấy trên má tiểu thiếu gia hiện lên hai cái lúm đồng tiền, không khỏi muốn bật cười, gật nhẹ đầu với cậu, trở về ghế lô của mình.
Hơn tám giờ, mặt trời đã lên cao, ánh dương quang chiếu xuyên qua khung cửa sổ, ánh sáng nhu hòa rơi xuống mặt bàn. Nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy vài tang thi lang thang trong thôn phía xa, Đường Miểu còn tưởng đây chỉ là một chuyến xe lửa lữ hành bình thường lại an bình.
Bão mặt trời tàn sát nhân loại, nhưng dường như không gây ảnh hưởng gì đến thực vật cây cối. Đường Miểu nhìn từng khối cải trắng, bắp cải khỏe mạnh trong vườn rau không xa, có chút không bình tĩnh nghĩ, đây là một lượng vật tư không nhỏ à nha.
Ý niệm này vừa lóe lên, cậu liền thấy xe lửa giảm tốc độ, từ từ dừng lại. Chỉ chốc lát sau, những người khác đã đi tới. Lý Túc, Hồng Thiên cũng tới, hiển nhiên đều không biết xảy ra chuyện gì.
"Cha, làm sao vậy?" Đường Miểu hỏi.
Đường Tư Hoàng dừng lại đứng cạnh cậu: "Quanh đây đều là ruộng, không có tang thi, đều xuống xe thu hoạch thức ăn đi." Cái vườn rau kia cách xe lửa không đến trăm mét, nếu như gặp nguy hiểm, cũng có thể kịp thời lên xe.
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Tần Cường khẽ thở phào, cười nói: "Tôi tới phòng điều khiển thay ca với Tiền Khả Vi."
Đường Văn gật đầu cười: "Tần tiên sinh vất vả rồi, một lát nữa làm xong bữa trưa tôi sẽ đưa qua cho anh."
"Được, cám ơn." Tần Cường liên tục nói cám ơn, rời khỏi ghế lô, sau khi đi một khoảng xa, nụ cười trên mặt liền cứng lại, trong mắt hiện lên một loạt cảm xúc: thống khổ, sợ hãi, chần chừ, đọng lại cuối cùng là quyết tuyệt, sải bước đi về phòng điều khiển.
Bọn Đường Xuân mỗi người cũng trở lại ghế lô của mình.
Đường Miểu siết tay, nhìn nhìn cổ tay mảnh khảnh, bản thân cũng muốn ghét bỏ, mau chóng kéo Đường Tư Hoàng trở về ghế lô, lại để y canh cho mình, còn bản thân thì vào không gian rèn luyện thân thể, thẳng đến một tiếng sau mới đi ra.
Xe lửa ầm ầm đi về phía trước, cây cối ven đường, đồng ruộng bên ngoài lướt nhanh qua ô cửa sổ. Đường Miểu lấy ra một quyển phác thảo, nằm rạp xuống bàn xoạt xoạt vung bút vẽ, chỉ chốc lát sau trên mặt giấy trắng bóc đã xuất hiện một con tang thi xấu xí, tay vung vẩy lao về trước.
Cậu còn nghe được âm thanh thỉnh thoảng truyền đến từ ghế lô bên cạnh như "một đôi 2", "bom", "thuận tử"...các loại, là đám Trương Vọng đang nhàm chán ngồi chơi đấu địa chủ[1]. Hiện tại là lúc chỉ có thể thỉnh thoảng hưu nhàn, nhưng đúng lúc này trên xe lại không có việc gì làm, nên mấy người Trương Vọng mới tụ lại cùng nhau chơi đấu địa chủ. Trong lòng mỗi người đều loáng thoáng hiểu được, đây có lẽ là một ngày yên tĩnh cuối cùng, hiện tại tang thi đã tiến hóa, cho dù tới được B thị thì chỉ sợ cũng không phải thật sự an toàn. Đánh bài là một cách để bọn họ giải tỏa áp lực của mình.
"Ô ô..." Charles ngóc đầu tiến tới cạnh bàn.
————————————————
[1] Đấu địa chủ:một kiểu chơi bài của TQ, có tối thiểu là 3 người chơi với 1 bộ bài 54 lá (kể cả lá Joker), 1 trong 3 người chơi sẽ là địa chủ, 2 người còn lại là 1 phe, đóng vai nông dân đối kháng vs địa chủ, thẳng đến khi địa chủ hoặc một trong hai nông dân đánh hết bài trên tay mới thôi, phe nào đánh xong trước là phe ấy thắng, na ná như tiến lên, nhưng cách tính lớn bé các quân bài có khác đôi chút, đặc biệt là họ không quan trọng về chất (cơ, rô, chuồn, bích). Tên tiếng anh là Landlords.
Vào đây để bik thêm chi tiết: http://baike.baidu.com/subview/5574/17625496.htm
******************************************