Tang Thế Tình Nhân
Chương 1118 : Dị năng tàng hình
Ngày đăng: 03:27 19/04/20
Cứ một mức dây dưa tại nhà ga tận hơn 6 giờ chiều, bọn Lý Long vẫn không muốn thỏa hiệp. Xuân thẩm làm cơm tối, món chính là cơm trắng, món xào là bắp cải xào thịt khô, miến hầm củ cải trắng. Đường Miểu lục lọi đống vật tư đã thu thập trước đó tìm được thịt hộp và cá hộp, phân ra cho mọi người.
Hồng Thiên và Lý Túc lúc lên đã giao ra hơn 50 cân gạo nên vẫn ăn chung với bọn họ. Tần Cường bị nhốt trong một ghế lô để không làm chướng mắt mọi người trên bàn cơm. Phương Cổ cùng Phương Đại thì ngồi ngốc trong ghế lô của mình không bước ra.
Đường Thất sau khi bới đầy một chén cơm thì cố ý đi tới trước chỗ giao của toa một và toa hai bắt đầu ăn. Đường Nhất cùng Đường Tam giảo hoạt cười cười, cũng bưng chén đi qua. Ba người đứng ăn làm mấy người bên kia lớp cửa thủy tinh nhìn mà nước miếng ròng ròng, mấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng cá vàng ươm mềm giòn cùng khối thịt sáng bóng mỡ.
Ban đêm vẫn không bình yên như trước, đám tang thi không hề biết mệt mỏi lúc ẩn lúc hiện, lang thang khắp nơi tìm kiếm thức ăn; mà vài nhân loại sống sót trong nội thành biết rõ tang thi hoạt động mạnh nhất vào buổi tối, đã sớm tìm chỗ lẩn trốn. Dưới ánh trăng yên bình, nơi nơi đều là những thân ảnh màu đen, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gào rú trầm thấp. Nếu lắng tai nghe kỹ còn có thể nghe được trong góc, tiếng tang thi cắn nuốt, khiến ban đêm lại tăng thêm vài phần đáng sợ cùng kinh hãi.
Nhưng những điều này đều không liên quan tới Đường Miểu, sau khi ăn cơm xong, cậu kéo Đường Tư Hoàng về ghế lô trước, vào không gian rèn luyện một tiếng, rồi bớt chút thời gian đi nhặt trứng gà.
Cậu cứ ngỡ sẽ phải trì hoãn rất lâu ở nhà ga C thị, không ngờ, sáng hôm sau đã có người tới thỏa hiệp. Nhưng ngoài dự kiến của tất cả mọi người, người "thỏa hiệp" lại chính là anh em Phương Cổ cùng Phương Đại.
"Nghe nói hai người có việc muốn tìm tôi?" Đường Tư Hoàng nhìn hai anh em Phương thị, thầm dự đoán ý đồ của bọn họ.
Phương Cổ gật nhẹ đầu, thận trọng nói: "Đúng vậy. Chúng tôi muốn "một mình" cùng Đường tiên sinh nói chuyện bẻ ghi."
Sóng mắt Đường Tư Hoàng khẽ chuyển.
Đường Miểu không khỏi liếc nhìn Phương Cổ nhiều hơn một chút, chẳng lẽ trong tay Phương Cổ có lá bài nào chưa lật?
"Bọn họ đều là thân tín của tôi, bằng không tôi cũng sẽ không mang bọn họ theo." Đường Tư Hoàng trước nhìn một vòng lướt qua mấy người Đường Xuân, khẩu khí vô cùng bình thản, mỉm cười nhìn anh em Phương thị, tựa hồ không hề để ý tới chuyện bọn họ định nói.
Phương Đại kéo tay Phương Cổ, thần sắc có chút lo lắng.
Phương Cổ đè cổ tay cô lại, trầm mặc vài giây rồi khẽ thở dài: "Được rồi. Điều tôi muốn nói chính là, tôi có thể xuống xe bẻ ghi. Nhưng tôi có một điều kiện, trước khi đến B thị, phải cam đoan hai anh em tôi một ngày đủ ba bữa." Người Đường gia có thể hao phí vật tư, nhưng hắn và em gái lại không được. Bọn họ mấy ngày nay vốn không thể liên tục cơm nước đầy đủ, cứ tiếp tục như vầy, chỉ có nước chết đói.
"Ngoài kia có ít nhất 200 đến 300 tang thi, Phương tiên sinh định làm thế nào?" Đường Tư Hoàng không lập tức tỏ thái độ. Thân hình Phương Cổ thon gầy, nhìn thế nào cũng không giống có thể đối phó với hơn 200 tang thi.
Phương Cổ đã đưa ra quyết định nên không chút do dự nói thẳng: "Sau khi nói ra, hy vọng các anh có thể giữ bí mật cho chúng tôi."
Đường Tư Hoàng gật đầu: "Phương tiên sinh vừa rồi cũng nói đây là một cuộc giao dịch, chúng tôi đương nhiên có nghĩa vụ giữ bí mật cho anh."
"Anh!" Phương Đại không đồng ý, chặn lời ngăn cản nhìn Phương Cổ.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy đám tang thi vẫn còn du đãng không mục đích bên ngoài, chứng thực rõ ràng bọn chúng thật sự không cảm giác được sự tồn tại của Phương Cổ. Người trên xe lửa đều thở phào một hơi.
"Tìm được chỗ bẻ ghi chưa?" Đường Văn hỏi.
"Chờ một chút...Đã tìm được."
"Rất tốt.." Mặt Đường Văn hiện lên ý cười, "Ghi đường nằm ở bên trái hay phải?"
"Trái."
Đường Văn lập tức nói: "Cầm chặt cần bẻ ghi dùng sức đẩy về trước, vặn ghi đường tới bên phải là được."
Tất cả mọi người đều bất giác ngừng thở, hơn mười giây sau, trong bộ đàm truyền ra âm thanh nhẹ nhõm của Phương Cổ: "Tốt rồi, có thể lái đi rồi. Tôi lập tức quay lại."
Đường Văn thở phào, nói một câu "Đường Võ, chuẩn bị lái xe", liền xoay người ra ngoài.
"Văn thúc, thúc đi đâu vậy?" Đường Hâm tò mò hỏi.
Đường Văn cắn răng nói: "Tôi muốn đích thân bỏ lại gã Tần Cường kia!"
Không ai có ý kiến. Về phần Tần Cường có thể sống sót rời khỏi nhà ga hay không, thì phải xem vận mệnh của gã rồi. Mặc cho số phận a.
Nửa phút sau, xe lửa chậm rãi rời ga, rồi từ từ tăng tốc.
Trong toa hai, sắc mặt Lý Long âm trầm, không biết đang tính toán cái gì, cảm nhận được xe đột nhiên chuyển động, lập tức lộ ra vẻ vui sướng.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Long ca, xe lửa rời ga rồi!" Một tên trẻ tuổi cạnh gã kinh hỉ nói.
************************************************