Tang Thế Tình Nhân

Chương 1120 : Bất đồng

Ngày đăng: 03:27 19/04/20


"Cám ơn." Phương Cổ vội vàng tiếp nhận. Lúc này mà còn khách khí thì không chỉ là dối trá, mà còn là tự gây khó dễ cho chính mình.



Có lẽ vì anh em Phương Cổ đã từng trải qua cơn động đất ở WC nên so với người khác, hai người kiên cường hơn rất nhiều, cũng dễ dàng chấp nhận đối mặt với hiện thực hơn. Anh em hai người vác đồ đạc lên vai, nói cám ơn lần nữa với Đường Tư Hoàng rồi không chút do dự đi về phía thôn trang, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.



Có một nam nhân lén lút đi theo,Đường Miểu sau khi thấy thì có hơi lo lắng, nhưng nghĩ tới tính cách hai anh em, lòng lại thoáng thấy nhẹ nhõm. Nếu hai anh em họ đấu với tên nam nhân kia,không nhất định sẽ rơi vào thế hạ phong.



Những người sống sót khác đa phần đều không ly khai, không xa không gần ngồi xuống, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đám người Đường Tư Hoàng. Dọc quãng đường này, tuy bọn hắn chưa từng tiếp xúc với mấy người bên Đường Tư Hoàng, nhưng đã quen thói dựa vào bọn họ, trong lòng vẫn nhen nhóm chút hy vọng: không chừng bọn họ vẫn còn đường tắt khác.



Lý Long cùng đám thuộc hạ của gã cũng không nhăn mặt khó chịu, có lẽ cũng mang tâm tư tương tự.



Đường Xuân được Đường Tư Hoàng ra hiệu, cho Lý Túc cùng Hồng Thiên hai người 10 cân gạo cùng một bao bột đóng gói 25kg, hai chai nước khoáng, xem như là thay thế cho dầu ma-dút.



Bị nhiều người vây xem như vậy, tâm tình Đường Miểu vô cùng tệ. Nhưng nơi này không phải Đường gia của cậu, không thể cường ngạnh bắt ép bọn họ đi được. Nhìn qua bọn Đường Hâm, sắc mặt cũng không dễ nhìn chút nào. Còn Đường Tư Hoàng lại không có nửa phần chịu ảnh hưởng, bộ dáng vẫn bình thản như lúc ngồi ở phòng làm việc, đang ngồi tựa lưng dưới tán cây của một cây đại thụ. Hắc Uy cùng Charles dựa sát nhau ngồi cạnh y.



Xuân thẩm cùng Đường Xuân rấtnhanh đã làm xong bữa sáng, một nồi mì lớn, bên trong bỏ thêm chút thịt khô cùng bắp cải cắt sợi. Lý Túc cùng Hồng Thiên không qua ăn cùng nữa. Cả hai cũng tự mình hiểu mình, sau khi xuống xe lửa, quan hệ hợp tác của bọn hắn và Đường gia xem như đã kết thúc.



Charles cùng Hắc Uy ngày thường đều ăn thức ăn cho chó, nhưng lúc này giờ này nào còn có mà cho chúng nó ăn, mỗi con đều được chia cho một chậu mì.



Sau khi ăn xong, bọn Đường Tư Hoàng ngồi tại chỗ nghỉ ngơi rồi thu thập đồ đạc, men theo đường sắt đi trở về.



Một tên đàn em của Lý Long giật mình nói với Lý Long: "Đại ca, bọn họ đúng thật là có ý quay trở về."



Lý Long suy nghĩ một chút, ngoắc tay nói: "Đuổi theo."




Đường Hâm nhíu mày, sau đó lại cười nói: "Anh sao không nói sớm? Nếu anh nói sớm, bọn tôi đã không mang anh theo rồi, để anh sớm tới căn cứ G thị."



"Thiên Hạo, cậu bớt nói vài lời đi." Trương Vọng vỗ vai Hùng Thiên Hạo, "Xe lửa thật sự là biện pháp an toàn nhất rồi, ai nghĩ tới đường sẽ bị chặn chứ."



Hùng Thiên Hạo biến sắc, xoay vai hất tay hắn, lớn tiếng nói: "Cậu mới nên thế! Tới nhà ga chẳng phải cũng để chúng ta giết tang thi sao? Đến lúc đó người chết là chúng ta chứ không phải ba cha con bọn họ!"



Mọi người bất chợt dừng chân lại, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng.



Cảm tình của Đường Xuân với Đường Tư Hoàng vô cùng nồng hậu, nếu nói mạo phạm một chút, thì ông gần như xem Đường Tư Hoàng làm con mà đối đãi, không chấp nhận nhất là có người nói Đường Tư Hoàng không đúng, lúc này sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, mắt nhìn về phía Hùng Thiên Hạo đầy sát khí. Ông trước kia từng lăn lộn khắp nơi cùng Đường Lập Vinh, cơn phẫn nộ của ông không phải người bình thường có thể chịu đựng được.



"Cậu là chó điên sao? Sủa loạn cái gì? Khuya hôm trước lúc xuống xe bẻ ghi, tiên sinh cùng hai vị thiếu gia không phải đều xuống xe giết tang thi sao? Trước đó đi lấy túi máu cũng là tiên sinh cùng tiểu thiếu gia đi lấy! Tang thi trong bệnh viện nhiều như vậy, chẳng lẽ tiên sinh cùng tiểu thiếu gia không mạo hiểm sao? Chỉ có một mình cậu mạo hiểm?"



Hùng Thiên Hạo nhất thời nghẹn lời, mặt trướng tới đỏ bừng.



Đường Tư Hoàng không hề tức giận, mặt ngược lại còn nở nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Hùng Thiên Hạo, thản nhiên nói: "Không cần kích động như thế. Cậu muốn đi, tôi sao có thể ngăn cản."



Một lời này xem như chặn luôn đường lui của Hùng Thiên Hạo.



"Đường tiên sinh, ở Đường gia nhiều năm như vậy, ngài vẫn luôn không để chúng tôi chịu thiệt. Nhưng tôi không muốn quay lại chịu chết." Hùng Thiên Hạo đưa mắt nhìn Đường Tư Hoàng, muốn để đối phương thấy được chân thành cùng thản nhiên trong mắt mình.