Tang Thế Tình Nhân
Chương 2127 : Vô tình gặp được Phi Hổ đội
Ngày đăng: 03:27 19/04/20
Đám người đứng từ xa cũng lắp bắp kinh hãi, thán phục nhìn Đường Miểu.
"Có phục không?" Đường Miểu quát. Vừa mới tới căn cứ, cậu đáng lẽ không nên gây náo động như vầy. Chỉ là hôm nay có chút giận chó đánh mèo thôi, đau khổ do yêu thương Đường Tư Hoàng quá lớn, áp lực tích tụ trong lòng càng lúc càng nhiều, phải làm bộ bình thường như không có gì đã là rất khó, nên cậu cũng chẳng có kiên nhẫn dây dưa mấy tên lừa gạt khốn kiếp này. Cũng là do vận khí mấy tên này không tốt, đụng phải họng súng không nên đụng. Cái vặn tay vừa rồi cậu cũng không hề lưu tình.
"Phục, tôi phục! Anh bạn nhỏ, chuyện hôm nay là bọn tôi có lỗi." Nam nhân đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch.
Đường Miểu không buông tay mà nhìn về phía bên cạnh.
Hắc Uy và Charles nhanh nhẹn vồ tới vồ lui, chỉ trong nháy mắt đã làm ba tên kia mệt mỏi không chịu được. Hai đứa nó khí lực vốn lớn, uống nước giếng rồi thì lại càng mạnh, đối phó ba gã này chỉ như đang vờn một con chuột. Hắc Uy bổ thẳng về phía một tên cao cao, gã ta vội vàng vung quyền muốn đánh vào bụng nó, đã thấy Hắc Uy nhảy lên, xem vai gã như bập bênh, nhanh chóng nhảy qua rồi đáp xuống đất. Gã kia hổn hển lại đánh tới phần cổ Hắc Uy, Hắc Uy lần nữa xông tới, đầu đập mạnh vào chân gã ta, đẩy ngã xuống đất. Charles thì lại linh hoạt hơn, lúc thì phóng tới trước tên này, lúc lại vòng ra sau tên kia, hoàn toàn là đang đùa bỡn con người ta. Không qua bao lâu, quần áo trên người hai tên kia đã không còn nguyên vẹn. Ò0Ó!!
Đường Miểu thấy không sai biệt lắm mới thả gã bên mình ra, phủi phủi tro bụi trên người, gọi hai chú chó nhà mình về: "Charles, Hắc Uy, lại đây."
"Gâu gâu..." Hai đứa lập tức chạy về, một trái một phải ngồi xổm xuống bên người Đường Miểu, hai tai cụp xuống, cái đuôi lắc lắc, bộ dạng vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn khác hẳn vừa rồi.
"Biến."
Bốn gã kia vẻ mặt cầu xin xám xịt trốn vào đám đông.
Đường Miểu quay đầu lại, chống lại đôi mắt đầy ý cười của Đường Tư Hoàng liền mau chóng bước tới, nở một nụ cười sáng lạn rực rỡ như ánh mặt trời chói chang.
"Cha."
"Ừm. Đi thôi."
"Đồ con làm cũng không tồi."
Đường Miểu vui vẻ cười hắc hắc, ăn xong trứng chiên, lại lấy ra một hộp sữa tươi, ghim ống hút rồi đưa tới miệng Đường Tư Hoàng.
Sữa bò? Từ lúc 18 tuổi tới giờ y đã không còn uống sữa bò nữa. Nhìn đôi mắt lấp lánh ý cười của thiếu niên, Đường Tư Hoàng vẫn há miệng.
Đợi Đường Tư Hoàng uống sữa xong, thấy khóe miệng y còn dính chút dầu, nghĩ tới dù sao cũng đã đút gần nửa ngày rồi, giúp y lau miệng luôn cũng chẳng sao, Đường Miểu liền lấy giấy ăn ra lau miệng cho y.
Đường Tư Hoàng câu khóe môi lên, không nói gì. Còn Đường Miểu lại thấy xấu hổ không thôi, cứ có cảm giác như đang nhân cơ hội trêu ghẹo người ta.
Cách căn cứ càng xa, tang thi trên đường xuất hiện càng nhiều, thoạt nhìn thì thưa thớt nhưng nếu hợp lại thì sẽ ra một con số kinh người. Ban đầu tứ chi tang thi cứng ngắc, tốc độ chậm chạp, không khó đối phó. Nhưng bây giờ, chừng 30% tang thi đã tiến hóa, tốc độ chạy sắp vượt qua cả nhân loại. Chỉ điểm này thôi, nhân loại đã gần như không thể chiếm được bất cứ tiện nghi gì. Ngoài ra chúng còn một ưu thế rất lớn khác, đó là chúng không có cảm giác đau. Chỉ cần không mất đầu, dù thiếu tay thiếu chân thậm chí mất luôn nửa người, chúng vẫn có thể tiếp tục tấn công.
Trên đường lớn thỉnh thoảng có thể thấy mấy chiếc ô tô phóng vụt qua lưu lại một đống khói bụi mù mịt, nhanh chóng chạy về phía căn cứ hoặc từ phía căn cứ chạy ra ngoài. Xe chạy băng băng về phía, để lại khói bụi cuồn cuộn phía sau.
Một chiếc Jeep màu xám rời khỏi căn cứ chậm hơn Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng vài phút, lúc này đang chạy phía sau bọn họ chừng bảy tám mét, đột ngột tăng tốc đuổi theo. Một trong sáu người đàn ông trong xe ló đầu ra, nhìn nhìn chiếc Land Rover vài lần, rồi hào sảng cười nói với Đường Tư Hoàng: "Người anh em, bọn tôi là Phi Hổ đội. Chỉ có hai người các anh ra khỏi thành sao? Có muốn tổ đội với bọn tôi không?"
Đường Tư Hoàng quay đầu nhìn lại, người nói nhìn chừng 40 tuổi, thân hình cường tráng, làn da ngâm đen do phơi nắng, nhưng vẫn không thể che được tinh quang trong mắt hắn.
"Hôm nay mang tiểu gia hỏa nhà tôi ra ngoài luyện tập thôi. Về sau có cơ hội lại hợp tác." Đường Tư Hoàng uyển chuyển từ chối. Ở cùng một căn cứ, phải xử lý tốt các mối quan hệ xung quanh.
"Được. Tôi tên Trang Hổ, không biết xưng hô với anh thế nào?" Nam nhân thoáng lướt mắt vào trong xe, thấy có một thiếu niên nhỏ nhắn bên ghế phụ lái, mặt hiện lên một nụ cười cởi mở, duỗi tay ra.