Tang Thế Tình Nhân

Chương 2135 : Nhân tâm (2)

Ngày đăng: 03:27 19/04/20


TriệuĐại lại rên lên một tiếng, mắt không bị khống chế, cuối cùng phiêu tới trênbàn, cười xòa nói: "Tui nói thực mà. Các vị đại ca nhìn là biết có bản nĩnh, thẳngthắn làm một giao dịch thế lào a? Căn nhà lày thực xự là của đại ca tui, chỉ nàcả gia đình bọn họ đều chết hết rầu. Các anh cứ tùy tiện ở, đồ vật tìm đượccũng cứ lấy, nhưng các anh mang bọn tui theo. Thế lào na?"



ĐườngTam buồn cười nói: "Dù là nhà của các người thì thế nào? Hơn nữa, nếu khôngphải bọn tôi giết mấy tang thi trước cửa, anh dám vào sao? Đồ bên trong chảphải sẽ bị để cho hư đến mọc nấm luôn sao?"



TriệuĐại biến sắc: "A! Đại ca à, hông thể lói như rứa, hông nói đây là nhà ai, đâychung quy vẫn là thôn tụi tui, ai cho các anh ở hông chớ? Mặc kệ thế lào cũngcho các người giết tang thi trong nhà này rầu, các người phải chả xiền thuênhà chớ?"



ĐườngMiểu thầm nghĩ người này đúng là can đảm, đã thấy bọn họ cầm đao rồi mà còn dámtheo bọn họ cưỡng từ đoạt lý, thấy Đường Tư Hoàng không có ý mở miệng thì nghĩnghĩ một chút rồi nói: "Mang các người theo là chuyện không thể nào, sáng maitrước khi đi bọn tôi sẽ để lại một túi thóc làm tiền thuê nhà. Về phần ông anhđây, sáng mai mới được trở về. Còn lại, không cần nhiều lời nữa."



Mấyngười Đường Xuân trong mắt đều lộ ra vài phần bội phục. Lời này của tiểu thiếugia xem như là đang thăm dò người này. Nếu gã đã dám một mình tới đây, nóikhông chừng còn có chiêu gì phía sau.



TriệuĐại thấy người đáp là một thiếu niên liền lấy làm kinh hãi. Gã dù chưa thấy quathế giới bên ngoài thế nào, nhưng có thể nhìn ra nam nhân áo đen vẫn luôn khôngnói kia mới là lão đại. Mấy người này sao lại để một thằng nhóc làm chủ?



"Nóivậy, các người hông đồng ý giao dịch lày?" Triệu Đại cau mày nói.



ĐườngMiểu thản nhiên nhìn gã.



TriệuĐại giận tái mặt, vài phần chất phác vừa rồi lập tức biến mất: "Nếu thế thìcác người đừng chách bọn tui không khách khí! Nhìn bộ dáng các người, có vẻhông giống người thường, nhất định có hiểu biết hơn bọn làm ruộng bọn tui,khẳng định biết rõ tên lửa chớ hả? Tui hông lòng vòng với mấy người nữa, nếucác người không mang tụi tui theo, tụi tui sẽ dùng tên lửa đốt xe mấy người.Cạnh xe các người là một đống cỏ khô, rất dễ bắt nửa. Không có xe, chỉ sợ cácngười cũng không đi xa được bao nhiu." (tên lửa ởđây là mũi tên có lửa chứ ko phải nguyên cái tên lửa đâu nha:v)



Mấyngười Đường Xuân đều biến sắc.



ĐườngMiểu đặt đũa xuống, cười lạnh: "Haha, đây đúng là chuyện buồn cười nhất tôitừng nghe. Các người dám dùng tên lửa đối phó người sống, lại không dám dùngchúng để đối phó tang thi?"



TriệuĐại bị mấy đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, giọng có chút run rẩy, nhưng vẫnkhông cúi đầu, mắt cũng tăng thêm vài phần hung ác, không kiên nhẫn nói: "Các ngườicó đáp ứng hay hông a. Bọn họ cho tui nửa giờ, níu đến lúc mà tui còn chưa về,bọn họ sẽ động thủ."



"Ha haha..." Đường Tư Hoàng bỗng khẽ cười vài tiếng, mấy người Đường Xuân đáy lòng đềurun lên.



ĐườngMiểu nhẹ nhàng vuốt lưng y, nháy mắt mấy cái với y: Cha, bớt giận bớt giận.
ĐườngMiểu nghĩ cũng đúng, lấy áo ngủ trong balô ra. Nếu là bình thường, ngủ cùng ylà an toàn nhất, cũng không cần phải thay quần áo, nhưng thôn trang này khônglớn, hơn nữa còn có Charles và Hắc Uy, có gặp nguy hiểm thật thì cũng kịp phản*ng.



ĐườngMiểu bỗng nhiên nhớ tới ở đây không có phòng tắm, người thoáng khựng lại, thoảimái thay quần áo trước mặt Đường Tư Hoàng, cố tình để nhìn xem phản ứng của y.



ĐườngTư Hoàng đúng là có nhìn cậu, nhưng trong mắt lại không có lấy một tia gợnsóng.



Tâmtình đang tốt đẹp của Đường Miểu nháy mắt tĩnh lại, ngay lúc sững sờ, một bàntay ấm áp chợt lướt qua phần ngực để trần của cậu, nhẹ nhàng tựa lông vũ, sauđó nhéo nhéo phần thịt trên xương sườn cậu.



"Gầyđến chỉ còn xương này, gần đây có phải ăn không ngon không?"



ĐườngMiểu chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt từ từ bốc lên theo những nơi mà ngón tay ychạm qua, nhiệt độ cao đến nỗi như xuyên thấu vào tim, cơ bụng siết lại, cốgắng kiềm chế khao khát muốn ôm lấy Đường Tư Hoàng, tận lực duy trì tốc độ mặcquần áo bình thường.



"Ănđược, con có thấy mình gầy gì đâu. Đúng rồi, cha, kỳ thật nếu người đàn bà kiakhông đến, cha cũng có ý thả Triệu Đại đúng không?"



ĐườngTư Hoàng nằm xuống giường: "Ân, để lại chút lương thực cho bọn họ. Mai có tínhlàm bữa sáng không?"



"Có."Thời gian đủ để nấu cháo, cũng tốt cho dạ dày.



"Vậymau ngủ đi."



ĐườngMiểu thử đem tay đặt lên lưng Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng không có phản ứng.Đường Miểu mừng thầm trong lòng, thừa dịp thắng lợi tiếp tục truy kích, dựa sátvào, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái nhất, chỉ một lúc sau đã ngủ thật say.



**********************************