Tang Thế Tình Nhân

Chương 2144 : Yên bình nơi tận thế (1)

Ngày đăng: 03:27 19/04/20


Đường Miểu nhìn lại, thì ra là Tuyên Khải của Phi Hổ đội.



"Hôm qua tôi có qua tìm cậu chơi, nhưng mà cậu không có nhà." Tuyên Khải bước nhanh tới, cười nói.



"Cậu biết tôi ở đâu?" Đường Miểu bất ngờ nói.



Tuyên Khải vội giải thích: "Người để ý quân đoàn hoa quả rất nhiều, không ít người biết địa chỉ của bên cậu."



Đường Miểu gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Cậu tìm tôi có việc?"



Nụ cười Tuyên Khải cứng đờ, rồi lập tức bình thường lại, tự nhiên nói: "À, cũng không có gì, chỉ là tìm cậu chơi thôi. Mà hôm qua cậu đi làm nhiệm vụ à? Vậy tôi không phiền cậu nghỉ ngơi, hôm nào tôi lại tới tìm cậu."



Đường Miểu cười gượng. "tìm cậu chơi", bề ngoài cậu là một thiếu niên 16 tuổi nhưng bên trong kỳ thật đã hơn hai mươi, chơi với thằng nhóc 16 tuổi này được sao.



Đường Tư Hoàng thản nhiên liếc cậu một cái, quay người lên xe.



"Còn không lên xe?"



Đường Miểu vội vàng bắt kịp.



Vừa về tới biệt thự, mọi người liền vội vàng lắp đặt máy phát điện năng lượng mặt trời, để đảm bảo bọn họ có thể dùng điện mỗi ngày. Trong biệt thự vốn đã có tủ lạnh, điều hòa, bây giờ có thể tiếp tục sử dụng.



Đường Miểu định tắm trước rồi vào không gian nghiên cứu một chút cách làm dưa muối và rau ngâm, lại thấy Đường Tư Hoàng vẻ mặt trầm tư ngồi trên sofa, tâm tình hình như không tốt lắm.



"Cha, cha đang nghĩ gì thế?" Đường Miểu đi qua, có hơi tò mò vì cậu rất ít khi thấy mặt cha ngưng trọng như vậy, hình như còn có chút buồn lo mất mát.



Đường Tư Hoàng nhìn cậu, muốn nói lại thôi, lắc đầu.



Đường Miểu lại càng hiếu kỳ, vài bước đi qua, ngồi xuống cạnh y, thúc giục: "Cha, có chuyện gì vậy? Nói thử xem."




"Được." Đường Miểu không sao cả. Giá trị tổng số vật tư trong không gian của cậu vượt quá 2000 vạn, nhiều bao nhiêu không cần phải nghĩ, còn có thể trồng trọt. Có thể nói, về phương diện vật tư, bọn họ không thiếu.



Cách đó không xa có một thôn trang, chiếc việt dã chạy vào con đường bằng đá, hướng về phía đó.



Lúc gần đến thôn, Đường Miểu mở cửa xe: "Hắc Uy, Charles, vào xem trong thôn còn người sống không."



"Gâu...gâu..." Charles kêu hai tiếng, cùng Hắc Uy chạy đi.



Đường Miểu cũng mở tinh thần lực ra, phát hiện sâu trong thôn có không ít tang thi nhưng không cảm nhận được sự tồn tại của người sống.



"Có lẽ không có người." Đường Miểu chậm rãi lái xe, tìm một ngôi nhà có sân trước, lái xe vào đậu trong sân.



Đường Tư Hoàng cầm súng xuống xe, đẩy cánh cửa khép hờ. Căn nhà này tọa bắc hướng nam, từ cửa đi vào là nhà chính, phía tây và phía đông có hai cánh cửa, là một nhà gồm bốn căn nhà kề hợp lại. Gian ở cửa phía tây là phòng bếp, ba gian còn lại đều được bố trí giường. Đường Tư Hoàng không phát hiện thấy tang thi, gật đầu với Đường Miểu. (nhà kề là một phần trong khu nhà Tứ Hợp Viện)



Đường Miểu đợi chừng bốn năm phút đồng hồ, Hắc Uy cùng Charles một trước một sau chạy về, vẫy vẫy đuôi, không sủa to, hẳn là không phát hiện thấy người sống.



Đường Miểu qua cửa chính đi vào sân nhỏ, thu thập vật tư hữu dụng trong phòng, tìm được ba bộ đệm chăn; trong phòng bếp có hơn hai mươi khối than tổ ong xếp chồng lên nhau, một lu gạo; vào sân trong, hai gian phòng một trái một phải có lẽ là nhà kho, chất đống hơn hai trăm khối than tổ ong và một đống củi. Năm bao thóc và hai bao lúa mì. Ngoài ra còn có một cái máy kéo và một chiếc xe máy còn mới tám phần.



"Cha, cha biết lái máy kéo không?" Đường Miểu quay đầu nhìn Đường Tư Hoàng, cố ý hỏi.



"Tiếng động nó phát ra rất lớn, dù không hao dầu thì bây giờ cũng chẳng ai cần." Đường Tư Hoàng vô cùng bình tĩnh đáp.



"Cũng đúng." Đường Miểu nghĩ nghĩ, thu xe máy vào không gian.



**********************************