Tang Thế Tình Nhân
Chương 2146 : Người sống sót căn cứ DT
Ngày đăng: 03:27 19/04/20
Lại một tiếng nữa trôi qua, Đường Miểu mới cảm giác được Đường Tư Hoàng động đậy, vội vàng lách khỏi ngực y. Hai người cùng vào không gian rửa mặt thay đồ.
Đường Miểu vừa đánh răng vừa nói: "Mấy người tối qua bảo hôm nay sẽ đi vét đồ, chúng ta có nên thu xe vào luôn không, để làm như không có ai ở đây?"
"Nghe ý tứ thì bọn họ hẳn không phải người sống sót bình thường, cũng không phải người của căn cứ WH thị, có lẽ có thể nghe ngóng được tình hình những nơi khác từ bọn họ." Đường Tư Hoàng cạo sạch mấy sợi râu mới mọc lún phún, vốc nước rửa mặt.
Đường Miểu gật đầu, thay đồ xong thì đem Charles và Hắc Uy ra ngoài trước, lại vào không gian chuẩn bị bữa sáng, còn về đám người bên ngoài, nếu quét đến chỗ bọn họ thì cậu sẽ nghe được.
Đường Miểu vừa mới vo gạo xong, chợt bị người ôm lấy từ phía sau, Đường Miểu sững sờ, lúc phục hồi tinh thần lại thì cánh tay đã buông ra.
"Có thể đặt món không?" Đường Tư Hoàng không nhanh không chậm đi tới bàn ngồi xuống.
Đường Miểu cười cười: "Được thôi, ngài đây muốn ăn gì?"
Đường Tư Hoàng chống cằm, bộ dáng đầy trầm ngâm, một lúc sau ngẩng đầu, không để tâm hỏi: "Cái món đủ màu con làm lúc vừa ra viện là cái gì?"
"Cơm chiên dương châu sao? Sáng ăn cơm chiên ngậy lắm, để con làm thêm canh gà nấu dứa với khổ qua." Đường Miểu không nghĩ tới Đường Tư Hoàng lại nhớ rõ một chuyện nhỏ như vậy, trong lòng vui vẻ nhảy nhót không thôi, động tác hái khổ qua cũng nhẹ nhàng như bay.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động. Đường Miểu vội vàng nắm lấy tay Đường Tư Hoàng cùng rời khỏi không gian. Phía ngoài có người đang gõ cửa, Charles cùng Hắc Uy sủa to.
"Ha ha ha...Đại ca, nghe tiếng thì đã biết hai con chó này nhất định rất cường tráng, đủ để chúng ta ăn no một bữa rồi!"
Vừa ra đã nghe thấy lời khiến người khác khó chịu, Đường Miểu tức giận lớn giọng hỏi: "Người nào bên ngoài?"
Bên ngoài yên lặng vài giây, một giọng nam ôn hòa vang lên, lời lẽ vô cùng khách khí.
"Xin chào, chúng tôi là người sống sót đi ngang qua, vừa rồi không biết bên trong có người nên mới mạo phạm. Không biết có thể mở cửa không?"
Hai người bận rộn chừng một tiếng mới tách xong toàn bộ số nho, chứa đầy bình chừng 70%, đóng nắp lại nhưng không quá chặt. Bước đầu tiên hoàn thành. Bước thứ hai là, trong vòng bốn ngày, mỗi ngày dùng đũa ép vỏ nho xuống dịch rượu phía dưới hai lần, nắp cũng đóng lại.
Ủ rượu nho không phải chuyện chỉ một hai ngày là xong. Hai cha con chèo thuyền câu cá cả buổi sáng, chiều bắt đầu sửa sang chỉnh lý lại nhà kho. Bỏ những đồ vật thường dùng vào khay chứa đồ tìm được trước đó, lúc cần lấy cũng tiện, chủ yếu là vũ khí, thức ăn nhanh, món chính, gia vị và thuốc men, chất đầy bốn khay đồ dài. Sau đó, hai người lại thương lượng xem nên đem gì về cho đêm Trung thu.
Một hộp bánh Trung thu, một hộp bánh quy và kẹo, một thùng táo, một thùng nước uống. Tháng chín, tháng mười là thời điểm bán táo, lê và nhiều loại trái cây khác nên giờ mang về cũng không có gì kỳ quái, cứ nói là hái được trên núi, sẽ không ai hoài nghi. Ngoài ra còn có một bao lớn bắp cải, củ cải trắng, ớt xanh và một trái bí đao lớn.
"Cha, có muốn mang dê về luôn không?" Đường Miểu hỏi.
Đường Tư Hoàng lắc tay nói: "Bánh quy không cần lấy, kẹo chỉ lấy ra chừng hai cân, táo đổi thành lê, lần nào cũng mang táo về sẽ khiến người ta nghi ngờ, không có khả năng vận khí chúng ta lúc nào cũng tốt "tìm được táo dưới chân núi" như vậy." Dê thì không cần, mọi người gần đây sống quá an nhàn rồi, sống có gian nan, chết mới an nhàn."
Đường Miểu khó hiểu hỏi: "Ý cha là?"
Giọng Đường Tư Hoàng lạnh nhạt: "Sau khi nguy cơ tang thi bộc phát, mọi người gần như là chưa từng ăn khổ, trong tiềm thức bọn họ có thể sẽ hình thành cách nghĩ "tận thế cũng không có gì đáng sợ". Điều này về sau sẽ vô cùng bất lợi."
"Vẫn là cha chu đáo." Đường Miểu hiểu ra, bỏ toàn bộ mấy thứ dư thừa vào không gian, lòng thầm tự trách, đồng thời không khỏi nghĩ, cha cậu mà sinh ra ở cổ đại, nhất định sẽ là một đời đế vương.
Tiếp đó, hai người ra vườn hái lê, tận lực chọn những trái nhỏ nhất. Chỉ là hoàn cảnh sinh trưởng trong không gian quá tốt nên dù là trái nhỏ nhất cũng nặng hơn nửa cân.
Sáng hôm sau, tất cả đều dậy thật sớm, đúng bảy giờ xuất hiện ngoài cửa lớn. Một nữ nhân yểu điệu mỉm cười đi tới.
"Đường tiên sinh, buổi sáng tốt lành. Là thế này, người bên chúng tôi quá nhiều, nhưng lại chỉ có hai chiếc xe, không biết xe của hai người có thể chứa nhiều thêm một người không?"
******************************