Tang Thế Tình Nhân
Chương 2158 : Đội trưởng Tiểu Cường đội
Ngày đăng: 03:28 19/04/20
"Cha, sao cái nào cũng có một nửa thế?" Trái lại với việc Đường Tư Hoàng biết nấu ăn, cậu càng hiếu kỳ vấn đề này hơn.
"Trứng gà ăn nhiều không tốt, mỗi ngày tốt nhất ăn không quá hai quả."
"Ồ." Đường Miểu cười với y, nhanh chóng giải quyết phần của mình, rồi vào phòng tắm đem một cái khăn ra.
"Cha, tóc cha còn nhiễu nước này, để con lau khô cho."
"Đường Hâm "vào" chưa?" Đường Tư Hoàng khép hờ mắt, lơ đãng hỏi. Y vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi đã xảy ra chuyện gì trong tầng hầm lúc đó.
"Chưa." Đường Miểu lắc đầu, dù cách một lớp khăn nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc, cố ý lau thật chậm, "Con chỉ nói cho anh ấy mình có dị năng không gian, không gian có thể bảo quản, rồi cho anh ấy ăn chút trái cây. Không nói những thứ khác."
"Sao lại đột nhiên quyết định nói cho anh con biết?"
Đường Miểu kể lại chuyện của Đường Hâm lúc ở dưới tầng hầm.
Đường Tư Hoàng cười không nói. Trên cổ tay Đường Hâm luôn đeo hai cái vòng giống y như nhau, là năm đó khi biết được sự tồn tại của Đường Miểu, Đường Hâm đã tự mình chọn loại gỗ đào hoa tâm tốt nhất, rồi cũng tự mình làm ra hai cái vòng giống nhau. Nhưng về sau vẫn không đem tặng, cũng không ném đi. Chuyện của hai anh em, cứ để hai đứa tự giải quyết.
Sau khi lau khô tóc, Đường Miểu trực tiếp dùng tay chải chải vài cái, có chút quyến luyến. Từ phía sau sofa rướn cổ lên nhìn bộ dáng lười biếng của Đường Tư Hoàng, lại nhìn sườn mặt tuấn mỹ của y, nhịn không được hôn lên một bên mặt y một cái, rồi dùng vẻ mặt đùa giỡn để che giấu tâm tư của mình.
Nhưng Đường Tư Hoàng không quay đầu lại, chỉ nắm lấy bàn tay đặt trên vai mình, không nhẹ không nặng nhéo nhéo vài cái, sau đó chỉnh lại áo tắm trên người, ngồi yên vài giây, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, cước bộ dường như có hơi gấp gáp hơn thường ngày.
Đường Miểu hơi hốt hoảng đứng yên tại chỗ, nhìn y nháy mắt đã biến mất sau cánh cửa. Không phải cha đã nhận ra được điều gì rồi chứ? Tuy đoán thế nhưng đáy lòng có một âm thanh phản đối rất nhỏ, cậu đã che giấu rất tốt, không có khả năng bị phát hiện ra sơ hở đâu.
Đường Miểu lần nữa cảm nhận được ánh mắt kia, mày nhíu lại, nhìn sang hướng đó. Một nam nhân trẻ tuổi mang kính đang đứng cách đó không xa, thấy cậu nhìn qua liền cười tỏ ý chào hỏi. Người này trông có vẻ chừng 27, 28 tuổi, ngũ quan thiên về mềm mại nhu hòa, ánh mắt lóe lên tinh quang lại làm người khác nghĩ gã có hơi...thần kinh.
Đường Miểu vừa thấy gã liền càng cảm thấy không thoải mái. Đường Tư Hoàng thỉnh thoảng cũng đeo kính, nhưng mang lại cho người khác cảm giác văn nhã. Còn gã này lại làm Đường Miểu cảm thấy giống một tên biến thái. Ánh mắt "dính chặt" lấy cậu làm cậu thấy cả người bực bội không thôi.
"Là gã?" Đường Tư Hoàng uống một ngụm nước, đi tới, cũng không quan sát kỹ nam nhân kia nhưng hiển nhiên đã xác định. Đường Miểu ừm một tiếng, thu hồi tầm mắt, tâm tình có hơi khó chịu. Dù là ai, bị "rắn" nhìn chòng chọc như vậy, chắc chắn đều cảm thấy rất "tốt".
"Cha, hắn ta là ai thế?"
"Sẽ biết ngay thôi." Ánh mắt Đường Tư Hoàng lướt qua cậu, đạm thanh nói.
Đường Miểu nhìn lại, nam nhân kia vậy mà đã bước tới đây, vươn tay với Đường Tư Hoàng, cười nói: "Đường đội trưởng, ngưỡng mộ đã lâu."
Tay trái Đường Tư Hoàng đút trong túi quần, tay phải cầm chai nước, không rút tay ra, cao thấp dò xét gã.
"Cậu là ai?"
Người nọ cũng không thấy xấu hổ, vô cùng tự nhiên thu tay lại, nói: "Tôi là đội trưởng Tiểu Cường đội Thi Nại Hiền, đã sớm nghe đại danh của Đường đội trưởng, luôn muốn kết giao với anh một phen, không ngờ hôm nay lại có vinh hạnh được gặp mặt."
****************************