Tang Thế Tình Nhân

Chương 2161 : Nguy hiểm tới viếng thăm

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


Thi Nại Hiền thấy cậu tỉnh thì rất sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười, bước nhanh tới, vẻ mặt ân cần.



"Tôi nghe nói cậu bị bệnh nên tới thăm cậu một chút. Thấy thế nào rồi?"



"Thi đội trưởng, tôi là người bệnh, cần phải nghỉ ngơi. Nhưng hiển nhiên anh đã đánh thức tôi." Đường Miểu cười nói, thầm đề cao cảnh giác. Thẳng thắn mà nói, Thi Nại Hiền là một nam nhân cực kỳ anh tuấn, hơn nữa ngay từ đầu cũng không có bất kỳ hành vi khác thường nào, nhưng ánh mắt trắng trợn của gã luôn làm Đường Miểu không thể nào có hảo cảm được. Đây là sự phòng ngự, tự vệ bản năng của con người.



"Có sốt không? Bên tôi có thuốc hạ sốt." Thi Nại Hiền hiển nhiên không định rời đi, ngồi xuống mép giường, đưa tay định kiểm tra trán cậu.



Đường Miểu giật mình một cái, lông tơ dựng đứng cả lên, không có kiên nhẫn và thời gian để chơi với gã, trực tiếp đưa tay vào dưới chăn, một khẩu súng nhắm thẳng ngay mi tâm gã.



Động tác Thi Nại Hiền khựng lại.



"Thi đội trưởng nên biết, tính tình người bệnh luôn không được tốt lắm." Đường Miểu mặt cười nhưng giọng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm gã.



Thi Nại Hiền cười "dung túng", ôn hòa nói: "Đã bệnh rồi mà còn tinh thần như vậy, tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi."



"Đã quan tâm xong, bây giờ anh có thể đi rồi." Đường Miểu giơ súng, nội tâm không dám thả lỏng, cậu hiện tại đang nằm, hoàn cảnh vô cùng bất lợi với cậu. May mà uống thuốc rồi nên cơ thể cũng khôi phục được một chút, vạn nhất Thi Nại Hiền gây khó dễ, cậu cũng không tới nỗi mặc cho người chém giết.



"Đường Miểu, sao cậu lại ác cảm với tôi vậy?" Thi Nại Hiền có chút bất đắc dĩ nói, "Hình như tôi đâu có đắc tội cậu a? Tôi chỉ muốn quan tâm cậu..."



"Nó không cần cậu quan tâm." Đường Tư Hoàng sải bước đi tới, theo đó là một cỗ hàn khí bức người, một tay túm cổ áo Thi Nại Hiền lên, ném gã xuống.



"Cha." Đường Miểu lúc này mới thở phào, buông súng trong tay ra.


Đường Tư Hoàng thản nhiên: "Hạ tiểu thư hẳn không phải tới để thưởng thức nhà chúng tôi chứ."



Hạ Trà Trà thoáng nhíu mày, thầm nghĩ sao người này lại không thức thời như vậy, không khỏi lại giương mắt cẩn thận dò xét nam nhân đối diện. Vì trong nhà mở điều hòa, nên nam nhân chỉ mặc đồ ở nhà, tùy ý bắt chéo chân, bộ dáng dù bận vẫn ung dung mang cảm giác như bất cứ chuyện gì cũng không thể cướp đi quyền chủ động của y. Người nam nhân này vừa nhìn là biết là người trời sinh nên đứng ở nơi cao, vốn không nên chỉ làm một đội trưởng một tiểu đội nho nhỏ, mà lẽ ra phải đứng ở nơi thật cao liếc nhìn thiên hạ mới đúng. Cô luôn rất tự tin về bản thân, dù khí chất Đường Tư Hoàng tôn quý, cô cũng thấy mình xứng đôi với y, nhưng Đường Tư Hoàng thoạt nhìn lại không hề có cảm giác nào với cô?



"Không có việc không lên điện Tam Bảo [1], tôi hôm nay tới đây quả thật có việc muốn thương lượng với Đường tiên sinh." Hạ Trà Trà vừa cười vừa nói, "Papa tôi luôn rất thưởng thức Đường tiên sinh, đáng tiếc sự vụ bận rộn nên mới bảo tôi đến chào hỏi Đường tiên sinh."



Đường Tư Hoàng cười nhạt: "Có thể được lệnh phụ coi trọng, là vinh hạnh của Đường mỗ. Có điều, Đường mỗ trong căn cứ thấp cổ bé họng, chỉ sợ không có khả năng giúp đỡ được lệnh phụ."



Hạ Trà Trà cười mềm mại: "Đường tiên sinh khiêm tốn quá rồi, hiện tại ai trong căn cứ lại không biết đại danh của quân đoàn hoa quả? Cha tôi và các bằng hữu của ông cũng thường xuyên nhắc tới quân đoàn hoa quả."



Mấy người Đường Miểu bên cạnh sao có thể không nghe ra được ý tứ trong lời của cô? Quân đội hoặc chính quyền đã để ý tới quân đoàn hoa quả từ lâu rồi. Nhưng quân đoàn hoa quả ngoại trừ có hơi mạnh một chút thì không có chỗ nào đặc biệt, cũng không có điểm yếu nào nằm trong tay quân đội. Nên mọi người không lo lắng.



Nếu như từ trường khôi phục, có thể Đường Miểu sẽ hơi bận tâm chuyện không gian bị bại lộ. Nhưng hiện tại từ trường bất ổn, phần lớn các thủ đoạn công nghệ cao không cách nào sử dụng, cậu không cần lo mình đã bị giám thị, chuyện không gian cậu giấu rất kỹ, cũng không có khả năng bị lộ ra.



"Cho nên Hạ tiểu thư lần này tới là để?" Đường Văn nói, "Tôi là Đường Văn, đội phó quân đoàn hỏa quả."



——————————————



[1] vô sự bất đăng Tam Bảo điện [无事不登三宝殿]: Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo; tam bảo tức: Phật, Pháp, Tăng. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ngoài ra còn là nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo. Nên mới có câu này.



*********************************