Tang Thế Tình Nhân
Chương 3170 : Trận tuyết đầu tiên (2)
Ngày đăng: 03:28 19/04/20
"Đường Miểu, em đang viết gì đấy?" Đường Hâm đang chơi đấu địa chủ với Đường Võ, Phùng Dã. Thẻ chơi là củ lạc, chúng vốn được trữ để gieo hạt vào năm tới, bây giờ bị bọn hắn lấy ra chơi, cũng không biết năm sau còn có thể nảy mầm được không. Mỗi người được chia 20 củ lạc, Đường Hâm bị thua tới hiện tại chỉ còn hai củ. Hắn là cao thủ game online, nhưng đấu địa chủ thật sự không phải thế mạnh của hắn.
"Nhật ký, chừng vài thập niên sau đổi thành "tập hồi ký", nói không chừng còn có thể xuất bản á." Đường Miểu không ngẩng đầu lên trả lời.
Bọn Đường Văn cười rộ lên.
"Ý kiến này được đó." Đường Văn tán thành, "Mà nói tới cái này, chính phủ có lẽ cũng có người ghi chép lại chuyện này, vài thập niên sau đây sẽ là một sự kiện lịch sử nổi tiếng đấy. Chỉ là cái "sự kiện lịch sử" này thảm trọng hơn nhiều so với dĩ vãng."
"Aii~, tiểu thiếu gia, nhớ viết sự tích giết tang thi anh dũng của chúng tôi vào luôn đấy. Đợi sau này quốc gia khôi phục lại, có lẽ còn có thể dựa theo bản nhật ký này của cậu mà dựng thành phim hay kịch truyền hình đó." Đường Thất cười hì hì nói, thuận tay ra một bài "thuận tử" lớn hơn Đường Hâm.
Đường Miểu ho nhẹ một tiếng, có hơi xấu hổ. Tuy trong nhật ký cậu cũng có ghi vài sự kiện chủ yếu, nhưng càng nhiều hơn là kinh nghiệm khi đi cùng Đường Tư Hoàng và tâm tình của bản thân. Cậu nghĩ, về sau nếu có thời gian cậu có nên viết tách nhật ký của mình với bản ghi chép các sự kiện đặc biệt ra hay không nhỉ?
""Cha hoàn toàn không kén ăn, tôi luôn thấy rất bội phục, nhưng thật không ngờ cha lại sợ ăn khổ qua"..."
Đường Tư Hoàng bất thình lình nói một câu, Đường Miểu cả kinh, nháy mắt phản ứng lại, vội vàng đưa tay đóng laptop, không nói gì mở to mắt nhìn Đường Tư Hoàng.
"Cha." Đường Miểu rũ mắt lén liếc y.
Xuân thẩm sống ở Đường gia nhiều năm như vậy, cũng không phải là người ngu xuẩn, Đường Văn vừa nói thế thì bà liền hiểu, trở nên khẩn trương nói: "Không thể mở cửa." Nhưng sắc mặt vẫn có chút buồn bã, vì đứa nhỏ ngoài cửa vẫn còn khóc, tiếng khóc như mèo con, từng tiếng nức nở truyền vào khe cửa, nghe vô cùng đáng thương.
Đường Hâm đùa: "Xuân thẩm, không sao đâu. Nếu thím thích trẻ con thì đợi một thời gian nữa khi điều kiện tốt hơn, để Văn thúc bọn họ mau chóng cưới lão bà, sớm sinh con cho thím chăm sóc. Đến lúc đó chỉ sợ thím bận tới không có thời gian thôi."
Mọi người nhịn không được cười rộ lên, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, hiện tại mỗi ngày đều chém chém giết giết, nào ai có lòng dạ mà đi lấy vợ sinh con. Đến lúc đó còn phải chiếu cố thêm cho hai người nữa, ai làm được chứ?
Nữ nhân bên ngoài kiên trì không ngừng đập cửa, nhưng gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không ai ra mở cửa, các cô cuối cùng cũng hết hy vọng, lớn tiếng mắng chửi, muốn khó nghe cỡ nào thì khó nghe cỡ ấy.
Đường Miểu nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cậu là lần đầu tiên chứng kiến thấy có người "chửi thề" * lợi hại như thế, không hề trùng lặp luôn. Ò.Ó!!!
(* Nguyên văn: Quốc mạ ( 国骂): Câu chửi toàn dân "Con mẹ nó...", ý ở đây là những câu chửi mà mọi người thường dùng ấy)
*************************************