Tang Thế Tình Nhân
Chương 3177 : Bị nhốt
Ngày đăng: 03:28 19/04/20
"Đường Miểu, không ngờ trùng hợp vậy, gặp được cậu ở đây." Thi Nại Hiền cười chào hỏi với Đường Miểu.
Đường Miểu nhìn gã một cái, không nói gì, lấy hai bịch bánh quy trong ba lô ra, một đưa Đường Tư Hoàng, còn lại tự mở ra ăn, chuyện sáng nay xảy ra đột ngột, bọn họ còn chưa kịp ăn sáng đâu.
Sắc mặt Thi Nại Hiền trở nên có chút bối rối, đứng dậy đi tới, tận lực duy trì ý cười: "Sao lại lạnh nhạt thế? Tốt xấu gì chúng ta cũng xem như người quen mà?"
Gã ngồi xuống bên kia Đường Miểu.
"Nếu chỉ gặp một lần đã là người quen thì người quen của tôi không có một vạn, cũng có tàm ngàn rồi." Đường Miểu kéo Đường Tư Hoàng dậy, "Cha, bên này chói quá, con hơi khó chịu, qua kia ngồi đi."
Đường Tư Hoàng đi theo cậu, hai người hai chó ngồi sang vách tường đối diện, hai bên trái phải đều có người, cách nhau hơn một mét, Đường Miểu gặp bánh quy, lòng hơi buồn bực, cậu còn tưởng mấy người này đi cùng nhau, ai ngờ không phải, đều ngồi tách ra như thế.
Thi Nại Hiền mất mặt trước nhiều người như vậy, sắc mặt âm trầm, nhưng lại ngoài ý muốn không nhìn chòng chọc Đường Miểu nữa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Đường Miểu thả lỏng, dựa lên người Đường Tư Hoàng ăn bánh quy, đang định đút cho Charles và Hắc Uy vài miếng, chợt nghĩ tới cái gì đó, liền thu tay lại.
Mọi người thấy Đường Miểu ăn thì cũng thấy thèm ăn, đều lấy ra lương khô của mình, tiếng tang thi đi đi lại lại bên ngoài vang lên rất rõ ràng, chắc chắn không ra liền được.
"Sao chổi" quét mắt nhìn một vòng, cười nói: "Xem ra mọi người đều là người của căn cứ WH, làm quen chút đi, tôi là Siêu Kiệt."
Nói chuyện với nhau khiến không khí khẩn trương dường như dễ chịu hơn một chút, chỉ một lúc, mọi người đều biết tên nhau.
"Ra anh là đội trưởng quân đoàn hoa quả, tôi có nghe tới anh, gặp nhau là có duyên, xin chỉ giáo nhiều hơn." Mặt Siêu Kiệt lộ ra chút vui mừng, nói với Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng mỉm cười nói: "Quả thật rất có duyên, nếu không phải tiên sinh đây dẫn tang thi tới, chúng ta đã không gặp nhau rồi."
Siêu Kiệt xấu hổ vội vàng nói: "Thật xin lỗi, đây là ngoài ý muốn, gặp nguy hiểm cầu giúp đỡ không phải là bản năng sao? Đường tiên sinh ngàn vạn lần đừng để trong lòng."
Đường Tư Hoàng cười nhạt: "Sao có thể? Tiên sinh đâu có cố ý."
"Cha, chúng ta xuống bao lâu rồi?" Đường Miểu cũng xé một bịch bánh mì Pháp.
"Sắp năm tiếng rồi." Đường Tư Hoàng nói, "Tang thi vẫn còn bên ngoài."
Đường Miểu gật đầu không nói gì, ăn hết hai bịch bánh mì, cũng cho Charles và Hắc Uy một cái.
Tô Thúy Hoa có chút nôn nóng, nhìn mọi người muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới trước đó mình hỏi cũng không ai trả lời, đành dứt khoát không mở miệng, ngồi trong góc tường ngây người.
Tôn Phi Hổ đột nhiên vỗ đùi, nói: "Tôi có một cách, các anh có ai có gương nhỏ hay dao găm có thể phản chiếu không? Không phải có thể hé nắp ra một đường nhỏ rồi nhìn tình hình bên ngoài sao?"
"Ý kiến hay!" Mặt Siêu Kiệt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhìn mọi người chung quanh, "Ai có không?"
Thi Nại Hiền đứng lên, mỉm cười: "Tôi có, nhưng phải có một người nữa hỗ trợ, nếu tang thi thừa cơ phá nắp hầm thì toàn bộ chúng ta cũng xong đời."
Phan Thắng cao lớn cường tráng, xung phong nhận nhiệm vụ: "Để tôi."
Thi Nại Hiền gật đầu.
Đường Miểu nhìn hai người họ leo lên cầu thang, lúc đi tới mấy bậc trên cùng thì khom người ngồi xổm xuống, Thi Nại Hiền trong tay cầm một cái gương nhỏ, nhắc Phan Thắng một câu: "Động tác nhẹ chút."
"An tâm."
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hai người, thần sắc mang theo vài phần chờ mong.
********************************