Tang Thế Tình Nhân
Chương 3192 : Cứu viện
Ngày đăng: 03:28 19/04/20
Đường Miểu trở lại hộ dân, cùng Đường Hâm mỗi người ngồi một đầu sofa, kế bên cạnh đống lửa đọc tạp chí, đồng thời hưởng thụ trái cây tươi mới. Đến 12 giờ hơn, Đường Miểu lại làm cho Đường Hâm một bàn cơm thịnh soạn. Ăn trưa xong, Đường Miểu tìn trong không gian ra hai bộ quần áo mới đưa cho Đường Hâm, lại lấy ra một chồng đồ trẻ em và củi khô giả làm vật tư, sau đó cả hai cùng dẹp đường trở về.
Đường Hâm thật sự không muốn về, không phải vì mỹ thực, không phải vì được thanh nhàn, mà là cả buổi hôm nay, đứa em này quá tốt với hắn, đây là đãi ngộ mà trước kia chưa từng có. Nhưng làm thế nào được, phụ thân đại nhân đã có lệnh, phải về trước ba giờ.
Về đến nhà, vừa vào cửa Đường Miểu đã thấy Đường Tư Hoàng ngồi trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn cậu. Trong lòng Đường Miểu ấm áp không thôi, bình thường cha không bao giờ ngồi một mình trên sofa đối diện cửa cả, chẳng lẽ là vì lo lắng cho cậu? Dù không phải, cậu cũng sẽ khiến nó phải như thế.
"Cha."
"Về rồi à." Đường Tư Hoàng quan sát cậu và Đường Hâm.
"Papa."
Đường Miểu bước thẳng tới ngồi xuống cạnh Đường Tư Hoàng: "Cha, con có chuyện muốn nói với cha."
Đường Tư Hoàng nói: "Đợi chút nữa đi, con rót trà cho ta, ta sẽ xuống ngay. Đường Hâm, con theo ta."
Y ra hiệu bảo Đường Hâm cùng lên lầu.
Lên lầu hai, Đường Tư Hoàng đi về phía phòng Đường Hâm. Hai người vào phòng, Đường Tư Hoàng đóng cửa lại. Đường Hâm tỏ vẻ khó hiểu.
"Hôm nay mọi thứ đều thuận lợi?"
"Dạ, papa."
Đường Tư Hoàng hỏi: "Không xảy ra chuyện gì đặc biệt?"
"Không có." Đường Hâm khó hiểu đáp.
Đường Tư Hoàng đổi cách hỏi: "Đường Miểu có chỗ nào kỳ lạ không?"
"Không, à mà có." Đường Hâm nhớ tới một chuyện, "Bữa nay em ấy có nói với con một câu rất kỳ quái, sau đó còn một mình ra ngoài, con muốn đi cùng, em ấy lại cự tuyệt."
Đường Tư Hoàng lấy một khẩu tiểu liên đưa cho Tiếu Hồ Lâm: "Lái xe tới gần hơn chút nữa, cậu không cần xuống xe, ở trên xe yểm trợ bọn tôi là được rồi."
"Tiểu liên?" Tiếu Hồ Lâm yêu thích không buông tay sờ sờ, vừa ước ao lại ghen tị, "Cậu lấy được cậu nhóc tốt thế này từ chỗ nào thế? Tôi hận đám hắc đạo các cậu!"
Đường Tư Hoàng nhìn Đường Miểu.
Đường Miểu hiểu ánh mắt của y, nói với Tiếu Hồ Lâm: "Tiếu thúc thúc, sau khi thành công cứu Văn thúc bọn họ thì khẩu súng đó tặng thúc đó. Còn đạn thì, thúc phải tự nghĩ cách rồi."
Tiếu Hồ Lâm có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, không phải vì bất ngờ có được một khẩu súng, mà bất ngờ vì Đường Tư Hoàng cư nhiên lại hỏi ý kiến Đường Miểu. Ha ha, hình như hắn đã phát hiện ra một chuyện thú vị rồi~
Hắn nhìn thoáng qua Đường Tư Hoàng đầy thâm ý, cười to nói: "Ha ha ha! Thế thì quá tốt! Đi thôi."
"Đợi một chút." Đường Miểu lấy súng báo hiệu của mình trong ba lô ra, bắn một phát lên trời.
Mặt Tiếu Hồ Lâm lại hiện lên vẻ ghen ghét: "Sao các cậu lại có nhiều thứ tốt như vậy."
Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đều ra vẻ như không nghe thấy, nhìn chằm chằm lầu ba tòa nhà kia.
Một lúc sau, một mảnh vải trắng rơi ra từ trên cửa sổ lầu ba, lơ lửng trên không trung. Đường Miểu tập trung nhìn, đúng là Đường Văn, hai tay hắn vươn ra, làm vài động tác kỳ quái.
Tiếu Hồ Lâm liên tục hỏi: "Ý cậu ta là gì thế?"
- ------------
*Súng tiểu liên MP7 (trên) và MP5
*****************************