Tang Thế Tình Nhân
Chương 3196 : Con thích cha, chính là cái loại OOXX đó
Ngày đăng: 03:28 19/04/20
Đường Miểu không để ý tới hắn rời đi lúc nào, vẫn cắn từng ngụm từng ngụm bánh mì, mà trong miệng lại chẳng có vị gì.
Trong rừng cây rất yên tĩnh, cho dù cậu ở trong xe cũng có thể cảm nhận được sự lạnh giá cùng tiêu điều của ngày đông, còn có sự vắng lặng, trời đất bao la, nhưng dường như chẳng nơi nào là thuộc về cậu. Đủ loại tình cảnh lúc trước phóng đại trong đầu cậu, tuần hoàn không ngừng, cuối cùng biến thành một con sóng lớn, hung hăng đập mạnh vào cậu, nỗi lo lắng đọng lại trong lòng mấy hôm nay bỗng dưng biến mất vô tung, một sự xúc động mặc kệ tất cả trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Chẳng phải chỉ là tỏ tình sao? Có gì nghiêm trọng đâu! Ngay cả cái chết cũng đã từng trải qua thì sợ gì tỏ tình chứ? Sợ gì bị người vứt bỏ?
Tiện tay bỏ bánh mì còn ăn dở xuống, trong mắt Đường Miểu lóe lên một tia kiên định, khởi động xe xong liền quay đầu xe, đạp mạnh chân ga.
Lúc những người ra vào căn cứ thấy một chiếc xe chạy như bay tới, đều không tự giác mà nháo nhào tách ra hai bên, sợ không chết dưới tay tang thi mà lại chết do bị xe đụng.
Đường Miểu tuy xúc động nhưng không tới mức mất lý trí, cầm chắc vô-lăng, điều khiển xe di chuyển linh hoạt trong dòng xe, nhanh chóng giành được một vị trí ở đầu hàng. Kỹ thuật lái siêu đẳng dẫn tới ánh mắt của không ít người.
Trong lòng Đường Miểu, nhiệt huyết tỏ tình đang không ngừng sôi trào gào thét, không muốn bỏ đi nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới liền hoàn toàn không nén được kích động. Đến phiên cậu kiểm tra, cậu liền cởi sạch sành sanh quần áo trên người, rước lấy ánh mắt nhìn cậu đầy kỳ dị của nhân viên công tác.
Sau khi kiểm tra xong, Đường Miểu nhanh chóng mặc quần áo, y như thỏ nhảy phốc lên xe, chạy đi như bay. Một chiếc xe con màu đỏ tựa như ngọn lửa rực cháy phóng tới, dừng lại trước cổng vào biệt thự nhà Đường, đuôi xe bẻ thành một đường cong xinh đẹp rồi vững vàng dừng lại. Đường Miểu ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi về trước, tay giơ lên, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.
Rất nhanh đã có người mở cửa, Đường Miểu cũng không chú ý là ai, liếc vào liền thấy trong phòng khách đầy người ngồi. Cậu để ý nhất chính là cái người ngồi ở vị trí tuy không dễ chú ý nhất nhưng ánh mặt cậu vẫn dừng lại trên người y đầu tiên kia. Đường Miểu quét mắt một vòng, phát hiện hình như tất cả mọi người đều có mặt, thấy cậu vào đều nhìn cậu chằm chằm. Đường Miểu tuy cảm thấy mọi người trong nhà có chút kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều, bước vài bước tới trước mặt Đường Tư Hoàng, nghiêm túc nhìn y — Đường Tư Hoàng bắt chân ngồi trên sofa, từ lúc cậu xuất hiện ở cửa, thì dù bận vẫn ung dung nhìn cậu.
"Cha, có thể nói chuyện riêng không? Con có lời muốn nói với cha." Đường Miểu mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Đường Tư Hoàng. Cậu dường như nghe thấy tiếng ai đó thở dốc vì kinh ngạc, chắc là cậu nghe nhầm.
Đường Tư Hoàng gật đầu đứng dậy, hai người một trước một sau lên lầu, đi vào phòng cả hai.
Đường Miểu khóa cửa phòng rồi đưa Đường Tư Hoàng vào không gian. Đường Tư Hoàng xoay người, còn chưa nói cái gì, sau lưng đã đột nhiên có một lực lượng đánh úp tới, đẩy y xuống. Đường Tư Hoàng trong trạng thái không phòng bị thoáng cái đã ngã ngồi xuống giường, khẽ nhướng mày, ổn định lại cơ thể, ngẩng đầu nhìn Đường Miểu, trong mắt hàm chứa vài phần thâm ý cười như không cười.
Chờ đến khi cậu cảm nhận được đau nhức phía sau thì mới phát hiện thấy có chỗ không đúng, đồng thời nhận ra được vấn đề: thì ra làm việc này cũng phải dựa vào thực lực. Người như Đường Tư Hoàng mà sẽ nói chuyện công bằng, chính trực với mi sao? Đừng đùa.
Gần hai tiếng sau, động tĩnh trên giường cuối cùng cũng ngừng lại.
"Ai~ con quả nhiên vẫ quá ngây thơ." Thiếu niên sắc mặt ửng hồng cả người mềm nhũn ngã xuống giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phiền muộn thở dài một hơi. Vài sợi tóc rối bời vểnh lên, vài sợi thì ướt đẫm dán lên mặt, để lộ ra cánh môi sưng đỏ, vẽ nên vài phần thê lương cùng ai oán.
Đường Tư Hoàng bật cười, nhẹ nhàng ôm cậu qua để cậu nằm thoải mái hơn, kéo cái chăn vướng víu ra, nằm nghiêng người lại, hai bàn tay lớn xoa bóp vòng eo mỏi nhừ của thiếu niên dưới lớp chăn. Cúi đầu nhìn mấy vệt máu trên người và dấu hôn trên ngực mình, thoạt nhìn thì bất đắc dĩ lắc đầu, nét vui vẻ nơi đáy mắt lại thật lâu không tiêu tan.
Nếu không phải sợ mấy người bên ngoài chờ lâu sẽ xông vào, thì y còn muốn tới thêm lần nữa trong phòng tắm na. Từ rất lâu về trước, y đã muốn làm thế rồi.
"Ra ngoài trước đi, ta nói với những người khác một tiếng."
Đường Miểu theo tiềm thức không muốn ra ngoài, không cần soi gương cậu cũng biết bộ dáng hiện tại của mình. Bất quá, không ra thì không được, vạn nhất mọi người vì lo lắng cho họ mà xông vào thì sẽ phát hiện ra sự tồn tại của không gian mất.
Một giây sau, hai người đã xuất hiện ở căn phòng ngoài không gian.
********************************