Tang Thế Tình Nhân
Chương 3201 : Trong họa có phúc
Ngày đăng: 03:28 19/04/20
*
(*: nguyên văn là "phúc họa tương y" [祸福相依], dịch sát là họa phúc luôn đi cùng nhau, văn chương là trong phúc có họa, trong họa có phúc)
Đường Miểu nhất thời hoảng hốt không thôi, những vật tư đó chính là vật bảo đảm cho bọn họ trong tận thế này, nhưng sau đó cậu liền bình thường trở lại. Giống như cha đã nói, những cái mà cậu bận tâm, mọi thứ đều đã ở bên người, thế thì còn có gì đáng sợ chứ? Vật tư mất đi, vẫn có thể tìm lại. Huống chi, vườn trái cây và vườn rau vẫn còn, chỉ cần tìm một chút hạt giống là cậu có thể tiếp tục gieo trồng, cũng vẫn có thể giúp bọn họ sống rất tốt trong tận thế này.
Nhưng mà, trong lòng cậu vẫn không khỏi có hơi mất mát. Đúng lúc này, tinh thần cậu đột nhiên choáng một cái, không để ý ngã ngồi xuống đất. Đại não hình như trong nháy mắt đã kết nối với "ý thức" của không gian, trong đầu có thêm rất nhiều tin tức. Thì ra nguyên nhân có lần dị trạng này là vì không gian đã lần nữa tiến hóa, từ giờ trở đi, trong không gian sẽ có ban ngày và ban đêm, giống hệt với bên ngoài không gian; rau quả trong vườn rau và hoa quả trong vườn trái cây đều sinh trưởng theo chu kỳ ba tháng, nếu sau ba tháng mà không thu hoạch thì rau quả sẽ tự động kết hạt, trái cây thì sẽ tự động biến mất, lần nữa kết quả. Không thể không nhắc tới chính là, chức năng bảo tồn vẫn còn, dù rau quả và trái cây đã được thu hoạch để đó chưa dùng tới cũng có thể an tâm để trong kho hàng mà không phải sợ hư. Còn về đống vật tư để bên ngoài, không phải đã biến mất, mà là không gian sau khi tiến hóa đã tự động chuyển chúng tới nhà kho bên trong, Đường Miểu dựa theo chỉ thị của không gian, đi vào phòng bếp ở tầng một, quả nhiên phát hiện trong phòng bếp xuất hiện thêm một cánh cửa, sau khi đẩy vào, cậu liếc một cái liền thấy vật tư nằm trong một không gian không nhìn thấy điểm cuối, đúng là những vật tư để trên bãi cỏ kia.
Đường Miểu lần nữa cảm thán cái huyền huyễn của không gian này, nhà kho mới này đúng nghĩa là không gian trong không gian. Về sau nếu gặp phải chuyện khó tin hơn, cậu nghĩ, mình nhất định sẽ không biến sắc đâu.
Vô luận thế nào, sự thay đổi này của không gian với cậu mà nói đúng là một tin tốt. Tuy về sau cần phải thường xuyên thu hoạch rau quả trái cây, cậu sẽ bận nhiều việc hơn, nhưng không phải còn có Đường Tư Hoàng sao?
Nghĩ đến Đường Tư Hoàng, tâm Đường Miểu liền căng chặt. Cơ thể của cậu có thể là đang chìm trong trạng thái hôn mê, không biết Đường Tư Hoàng đã lo lắng đến mức nào nữa. Vừa rồi không gian còn cho cậu biết một chuyện: trong mười ngày kế tiếp, cơ thể cậu sẽ cực kỳ yếu ớt, vì cậu và không gian gần như là một thể, lực lượng mà không gian cần để tiến hóa hoàn toàn đều đến từ cậu.
Cậu mặc niệm "ra ngoài", lập tức cảm thấy ý thức như bị hút đi, cơ thể mình đang di chuyển, mở mắt ra liền phát hiện mình đang ở trong xe. Đường Tư Hoàng đang lái xe đi rất nhanh, nhất thời không phát hiện cậu đã tỉnh lại.
Đường Miểu vừa nhìn thấy Đường Tư Hoàng liền kinh ngạc ngồi dậy: "Cha, cha làm sao thế?"
Đường Tư Hoàng lúc này, tóc tai rối bời, đôi mắt phủ kín tơ máu, cằm lún phún râu làm y thoạt nhìn vô cùng tang thương. Không chỉ thế, quần áo trên người y đã rách nát, thật sự không hề khoa trương, trông y hệt một tên ăn mày, thập phần chật vật.
"Két—" một tiếng, xe bất ngờ thắng gấp.
Đường Tư Hoàng nhìn chòng chọc Đường Miểu vài giây, dường như không thể tin được cậu đã tỉnh lại, đưa một tay kéo cậu vào lòng, âm thanh khàn khàn khô ráp gầm nhẹ bên tai đường mểu: "Con còn biết tỉnh sao? Hả? Có biết con đã hôn mê hai ngày rồi không? Có biết không?"
Khóe miệng Đường Miểu không khỏi co rút.
"Cậu đây là người tôi cần khám sao? Tôi là bác sĩ trong căn cứ, Vân Thâm Thâm."
Đường Tư Hoàng một câu cũng không nói, đặt Đường Miểu xuống sofa, ra hiệu bảo Vân Thâm Thâm kiểm tra. Vân Thâm Thâm gật đầu, cũng không thừa lời, cầm lấy cổ tay Đường Miểu bắt mạch. Hành động này lại khiến mọi người đều thấy ngoài ý muốn nhìn cô, không ngờ đây lại là một bác sĩ Đông y.
Đường Văn như nhìn ra nghi hoặc của Đường Tư Hoàng, lên tiếng: "Vân Thâm Thâm là học trò xuất sắc của giáo sư Lưu Trọng Thu khoa Y Dược B đại." (B đại = đại học B)
Đường Tư Hoàng gật đầu, Lưu Trọng Thu là một người rất có tiếng trong giới y học, y đã thấy nhiều lần trên TV và báo chí, học trò của ông chắc hẳn cũng không kém.
Vân Thâm Thâm cũng là một người, Đường Văn không cố ý hạ giọng, cô liền hiểu những người này nghi ngờ trình độ của mình, sắc mặt vẫn không đổi, buông cổ tay Đường Miểu, nói: "Tiểu thiếu gia không bị bệnh gì cả, chỉ là cơ thể có chút suy yếu, không cần phải kê thuốc. Nếu có yêu cầu gì thì chính là trong thức ăn cần phối hợp nhiều chất dinh dưỡng, ngoài ra cần phải ngủ nhiều."
Đường Tư Hoàng không nói gì, gật đầu, bảo Đường Văn tiễn khách.
Trong căn cứ không có nhiều bác sĩ lắm, bác sĩ giỏi lại càng thiếu, không biết chừng sau này còn cần tới bọn họ nên Vân Thâm Thâm này không thể đắc tội được. Hai ngày nay luôn dùng mỹ thực chiêu đãi. Đường Văn lại đưa cho cô mười cân gạo và hai bao giấy vệ sinh thu thập được. Đối với phụ nữ trong tận thế mà nói, giấy vệ sinh như bảo bối vậy. Hai mắt Vân Thâm Thâm sáng ngời, cười đầy quyến rũ với Đường Văn, còn tặng cho hắn một cái mi gió.
Đường Văn tiễn cô tới cửa, rồi để Đường Nhất và Đường Tam hộ tống cô về chỗ làm việc.
*******************************