Tang Thế Tình Nhân

Chương 3205 : Nhiệm vụ cuối cùng (1)

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


Đường Miểu đối với việc này vô cùng hài lòng, cười cười với y, thản nhiên ngồi xuống, làm ra bộ dáng chủ nhân, phất tay nói: "Tiếu nhị gia, Tiếu tam gia, sao mọi người có thời gian tới chơi vậy? Mau ngồi đi. Xuân thẩm, phiền thẩm rót ba chén trà."



Lời còn chưa dứt, Tiếu Vận Lai, Tiếu Vận Phong và Tiếu Hồ Dương đã đều biến sắc.



Câu này nói thật đúng là khéo, Đường Hâm ngồi một bên mà thầm thấy buồn cười. Câu "sao mọi người có thời gian tới chơi" này thoạt nhìn có vẻ khách khí, kỳ thật không hề khách khí chút nào, ngược lại đối với Xuân thẩm lại vô cùng lễ phép. Đối lập rõ rệt lập tức đánh một đòn ra oai phủ đầu ba người Tiếu Vận Lai, nhưng bọn họ lại không thể gây chuyện được.



Những người khác của Đường gia đều tránh đi, kỳ thật là đang trốn trong tối nghe lén.



Đường Tư Hoàng làm như trách cứ vỗ đầu Đường Miểu, cười cười không nói.



Tiếu Vận Lai hoàn toàn không đem một thằng nhóc để vào mắt, nhìn về phía Đường Tư Hoàng, cười nói: "Đường hiền chất, con vẫn khỏe chứ? Ha ha...con đúng là người bận rộn, từ cái lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, không biết đã bao nhiêu tháng rồi nhỉ?"



Lời này có chút cậy già lên mặt, chỉ trích Đường Tư Hoàng thân làm vãn bối lại vẫn không tới thăm lão. Đường Miểu thầm nghĩ cái người Tiếu Vận Lai đúng là hồ đồ, trước tận thế, Đường gia so với Tiếu gia chỉ mạnh chứ không yếu, cha dù không đi thăm hỏi bọn họ, cũng không ai cho là cha không đúng, vì cha có tư cách để kiêu ngạo. Hiện tại đã là tận thế, thực lực của quân đoàn hoa quả và của Hồ Đồ đội nằm ngang nhau (đây là xem ở biểu hiện bề ngoài, thực tế, quân đoàn hoa quả mạnh hơn Hồ Đồ đội, một trong những nguyên do là còn vì thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm là "quân hỗn tạp"), càng không cần phải nhờ cậy vào Tiếu gia. Lại càng không cần phải nói, hiện tại Hồ Đồ đội và Tiếu gia đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhau. Mặc kệ ý đồ của ba người Tiếu Vận Lai là gì, Tiếu Vận Lai vừa nói ra lời này, kỳ thật đã rơi xuống thế hạ phong.



"Tiếu nhị gia quả nhiên rất hiểu cha con, có lúc nào mà cha không bận đâu? Mỗi ngày đều phải vội vàng đi làm nhiệm vụ, còn làm bản thân bị cảm, mất giọng nữa. Tiếu nhị gia, hai người có việc gì cứ nói với con. Cha con đã từng nói, chuyện của cha, con cũng có thể làm chủ." Đường Miểu lập tức đập tan hy vọng của Tiếu Vận Lai.



Tiếu Vận Phong nhướng mày.



Tiếu Hồ Dương cười cười, nói với Đường Miểu: "Tiểu Miểu, chuyện người lớn bọn họ, em đừng chen vào. Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện đi? Em còn nhớ không, trước kia anh còn dắt em đi chơi đây này."



"Khi đó còn trẻ người non dạ, luôn làm chuyện ngỗ nghịch. Tiếu nhị gia đừng chê cười con." Đường Miểu mỉm cười, nâng chén trà đưa cho Đường Tư Hoàng, "Cha, uống trà."



Đường Tư Hoàng cong môi cười, hơi gật đầu với ba người Tiếu Vận Lai, tỏ vẻ Đường Miểu quả thật có thể đại diện cho y.
Đường Văn nói: "Tôi đang chỉnh sửa lại, còn cần chừng hai ngày nữa." Dù sao ban ngày mọi người cũng phải làm nhiệm vụ, chỉ có tối mới có thời gian.



Đường Tư Hoàng trầm ngâm một lúc, thấy Đường Miểu lại sắp buồn ngủ thì đứng dậy, "Chuyện này muộn hai ngày cũng không sao. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, mai Đường Xuân và Phùng Dã ở nhà, những người khác đi làm nhiệm vụ, lần này có thể là nhiệm vụ cuối cùng ở căn cứ WH, rất quan trọng, không qua loa được. Đường Miểu, lên lầu ngủ."



"Dạ." Đường Miểu ngáp một cái, có chút bất đắc dĩ. Nhiệm vụ ngày mai, cậu hy vọng có thể giải quyết trong vòng 6 tiếng, bằng không, e là sẽ cản trở mọi người.



"Đúng rồi, cha, sao mấy hôm nay không thấy Charles và Hắc Uy?" Đường Miểu vừa đi lên lầu vừa hỏi. Vì cơ thể rất dễ mệt mỏi, đầu óc cũng trì độn theo, lúc này mới nhớ tới Charles và Hắc Uy.



Trên mặt Xuân thẩm mang vẻ vui mừng, lại có chút thương cảm, "Tiểu thiếu gia, là thế này, Hắc Uy mang thai rồi." Hắc Uy mang thai, đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua hiện tại điều kiện không tốt lắm. Nhưng không còn cách nào, cũng không thể bỏ con của Hắc Uy được.



"Thật sao?" Đường Miểu lập tức vui vẻ. Cậu thích chó nhất, bây giờ lại có cơ hội nuôi chó con, sao cậu có thể mất hứng chứ?



"Lên lầu ngủ, ngủ xong rồi đi coi bọn nó." Đường Tư Hoàng vỗ một cái lên lưng cậu. Hai người mau chóng lên lầu. Những chuyện khác như vài công tác cần chuẩn bị cho nhiệm vụ ngày mai, đã có Đường Văn, Đường Xuân bọn họ lo rồi.



—————————



Đọc đoạn Charles với Hắc Uy, tui cứ niệm: đây là sinh tử văn, đây là sinh tử văn, đây là sinh tử văn, đây là sinh tử văn.... =]]]]]



*********************************