Tang Thế Tình Nhân

Chương 3208 : Phiền phức lớn (2)

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


Hai chiếc xe khác đã bị Đường Miểu thu vào không gian, mục đích cũng là để che dấu tai mắt của người khác. Charles và Hắc Uy thì đã bị cậu bỏ ở sau xe, rồi đưa Hắc Uy vào không gian, chỉ giữ lại Charles bên ngoài.



Xe Đường Tư Hoàng vừa ra khỏi ngõ thì rẽ vào một đường khác, dừng lại trước nhà của Tiếu Hồ Lâm, đem toàn bộ vật tư trong nhà sớm đã chỉnh trang vào không gian. Sau đó, Land Rover lần nữa chạy về phía cổng căn cứ.



Thời gian vẫn còn sớm, người xếp hàng ra khỏi căn cứ quả thật rất ít, rất nhanh đã tới lượt quân đoàn hoa quả.



Đường Tư Hoàng đoán không sai, cao tầng căn cứ đã sớm nhìn chòng chọc vào ba đội có thực lực khá mạnh, đồng thời đã từng từ chối gia nhập vào quân đội là quân đoàn hoa quả, Hồ Đồ đội và Phi Hổ đội, vẫn không buông tha mà tìm cách lôi kéo về bên mình. Thế nhưng, để tránh làm ầm ĩ, bọn họ không dám dùng hành động cưỡng ép, chỉ để binh sĩ thủ thành và nhân viên công tác ở lối ra vào chú ý gắt gao động tĩnh của bọn họ.



Tiếu Hồ Lâm và quân đoàn hoa quả đều xe rỗng rời khỏi thành, nhất là quân đoàn hoa quả chỉ có bốn chiếc xe, nhân viên công tác không hề hoài nghi gì, sau khi nhanh chóng quét thẻ cho bọn họ thì để bọn họ qua.



Vừa rời khỏi căn cứ không tới 20 mét, Đường Miểu mơ hồ nghe được tiếng nổ truyền ra từ căn cứ. Cậu biết, căn biệt thự mà bọn họ đã ở được mấy tháng kia đã nổ tung.



Đội của Tiếu Hồ Lâm có tổng cộng 15 người, ba xe, hai ô tô con đã tân trang đơn giản lại và một chiếc xe tải. Bọn hắn đợi cách đó không xa. Tiếu Hồ Lâm vẫy tay với Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng phất tay ra hiệu tất cả thuận lợi, có thể xuất phát. Ba chiếc xe của Hồ Đồ đội nhanh chóng khởi động, chạy về phía xa.



Quân đoàn hoa quả theo sát phía sau.



Trời lúc 7 giờ sáng vẫn còn chưa sáng tỏ, bầu trời lam nhạt tờ mờ sáng. Chín chiếc xe yên lặng chạy đi, tận lực không để bất kỳ ai chú ý.



Đúng lúc này, sau lưng bỗng truyền tới tiếng xe chạy nhanh, Đường Miểu nhìn lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi.



"Cha, tăng tốc! Có người đuổi theo!"



Sắc mặt Đường Tư Hoàng trầm xuống, đạp mạnh chân ga, nhanh chóng vượt qua Hồ Đồ đội. Vì bộ đàm vẫn không thể dùng được nên hai bên không thể nào trao đổi từ xa được, chỉ có thể dùng cách này để báo với những người khác. Tiếu Hồ Lâm là người thông minh, thấy vậy liền không do dự tăng tốc theo, dẫn đầu thuộc hạ mình bám sát theo.



Theo sau bọn họ là ba chiếc Jeep quân dụng. Tổng cộng mười mấy chiếc xe phóng nhanh trên đường lớn, cậu truy tôi đuổi, gây ra tiếng động không nhỏ. Đằng sau truyền tới tiếng nổ súng, có người cầm loa hô: "Xe phía trước mau dừng lại, Hạ quân trưởng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với các anh!"



Mọi người tin gã mới là lạ, khoảng chừng một phút, câu kêu gọi đầu hàng này sẽ biến thành "Xe phía trước dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng."
Đường Miểu đứng một bên cười thầm.



Mặt trời chậm rãi ngoi lên, ánh nắng nhu hòa chiếu xuống, ôn hòa cả một mảnh. Ánh mặt trời ngày xuân luôn khiến người ta cảm thấy lười, nhưng chỉ có thể hưởng thụ vài giây thôi. Vì, con đường phía trước, còn rất dài.



"Đi càng sớm càng tốt?" Tiếu Hồ Lâm hít vào hơi thuốc rồi dập tắt, không cam lòng ném đi.



Đường Tư Hoàng phất tay với thuộc hạ: "Chuẩn bị xuất phát."



Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng động cơ ô tô. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc nọ, sắc mặt Tiếu Hồ Lâm tức khắc trầm xuống, trong đôi mắt thường xuyên hiện ý cười nay lạnh như băng một mảnh. Giờ phút này, trong đầu hắn không còn hiện ra hình ảnh mà hắn cho là vốn nên xuất hiện nữa, hai đôi mắt ôn nhu trong ký ức kia đã sớm thay bằng gương mặt đầy vẻ tham lam cùng xảo trá. Thời gian, quả nhiên có thể làm thay đổi rất nhiều thứ.



Chiếc xe kia, quả thật là xe của Tiếu Vận Lai. Mà đằng sau nó, là mười con tang thi mắt đỏ đuổi theo không tha.



Đường Tư Hoàng làm như không thấy một màn này, túm lấy Đường Miểu lên xe. Ô tô nhanh chóng khởi động, chạy băng băng về trước, để lại một làn khói bay mù mịt. Bọn Đường Văn vội vàng đuổi theo.



Tiếu Hồ Lâm tựa hồ cũng không chú ý tới bọn họ đã gặp vận, đưa tay xua xua. Xe tải của Hồ Đồ đội đổi hướng, đứng chắn ngang ngay giữa đường.



"Hồ Lâm! Mau cứu Nhị thúc a—"



"Anh họ—cứu mạng—"



Tiếu Hồ Lâm không nhúc nhích, nhìn ô tô chạy tới càng lúc càng gần, nhàn nhạt nở nụ cười.



************************************