Tang Thế Tình Nhân
Chương 4220 : Đỗ Hủy
Ngày đăng: 03:28 19/04/20
Nhìn Đường Miểu "trốn" vào không gian, Đường Tư Hoàng thật sự không nhịn được mà bật cười, nhưng vẫn không trì hoãn chính sự — nhanh chóng di chuyển qua ghế lái, khởi động xe, trước khi tang thi nhào tới thì đã phóng đi, đồng thời chờ Đường Miểu đi ra. Bất quá y thấy trước khi y rời khỏi ghế lái thì Đường Miểu có lẽ sẽ không chịu ra đâu.
Đường Miểu tạm thời tránh trong không gian cũng không chịu thừa nhận là mình "trốn", chỉ cảm thấy mình cứ thế bị Đường Tư Hoàng hấp dẫn thật đúng là mất mặt. Nhưng lập tức thấy mình không cần phải thế, người chọc ghẹo cậu là người yêu của cậu, nếu như cậu không có bất kỳ phản ứng nào thì mới là có vấn đề. Vừa nghĩ vậy, cậu liền bình thường trở lại, chờ khi luồng khí nóng trong người tan đi rồi, mặc niệm "ra ngoài", rơi vào trong ngực Đường Tư Hoàng. Sớm đã biết hai bên đường đều là đồng ruộng, không có hồ ao sông ngòi gì, cậu "đâm sầm" như vậy, thế nào xe cũng không khống chế được.
Đường Tư Hoàng không kịp kinh ngạc, một tay ôm lấy eo Đường Miểu, bẻ gấp tay lái, rồi lái xe trở lại đường cũ, không nặng không nhẹ nhéo một cái lên lưng Đường Miểu.
"Lần sau không được làm thế nữa! Nguy hiểm."
"Con nhắm rồi mới ra mà." Đường Miểu thấy y hơi tức giận, vội vàng giải thích, nhích người bò qua ghế phụ bên cạnh.
Đường Tư Hoàng biết cậu không phải người bốc đồng, xoa xoa mặt cậu, cũng bỏ qua, lấy từ trong không gian ra hai quả táo.
Đường Miểu cầm lấy, lại lấy dao và đĩa, cắt táo thành từng miếng, tự mình ăn, đồng thời cũng đút Đường Tư Hoàng.
"Cha, không phải cha thích ăn...khụ dâu sao?"
"Khụ dâu là cái gì?"
Đường Miểu im lặng, trong lòng thầm nhủ: ngài cứ coi như con chưa hỏi gì đi.
Đường Tư Hoàng bật cười, không chọc cậu nữa: "Bây giờ vẫn còn thích ăn, ăn bữa chiều xong đã."
Câu này có chút thâm ý, trong lòng Đường Miểu nóng lên, cũng bắt đầu chờ mong đến tối. (Carly: không có tiền đồ...)
Lúc gần tới căn cứ, Đường Miểu vào không gian quan sát một chút, 12 con chó kia đều đã tỉnh. Nước giếng quả thật đã có tác dụng, khi chúng thấy Đường Miểu thì cả người không còn tỏ vẻ hung tợn nữa, mà thân thiện đến gần, đôi mắt nhìn Đường Miểu như tràn ngập khao khát. Nhưng càng khiến cậu khiến ngạc nhiên là, bọn nó đối với Charles càng thêm tín phục. Chẳng lẽ là vì Charles đã đánh bại lão đại của chúng sao?
Bất quá, cũng không quan trọng lắm.
Đường Miểu hiểu đối với một người phụ nữ mà nói, sống sót trong tận thế này khó khăn vô cùng, nên có thể hiểu được tâm trạng kích động của Đỗ Hủy. Nhưng cậu cũng không cho là vì Đỗ Hủy là em gái Đỗ Tấn mà cha thu nhận cô. Đỗ Hủy là trách nhiệm của Đường Tư Hoàng hay nói đúng hơn là quân đoàn hoa quả, nhưng một khi Đỗ Hủy gây ra sai lầm gì, Đường Tư Hoàng chắc chắn vẫn sẽ không chút khách khí đuổi cô đi.
Theo từng bước mở rộng của quân đoàn hoa quả, chắc hẳn không thể thiếu nhân viên hậu cần, lưu lại một người có chút liên quan, vẫn tốt hơn là nhận một người không có chút liên hệ nào. Một khi xác định Đỗ Hủy đáng để tín nhiệm, Đỗ Tấn sẽ càng buộc Đỗ Hủy vào quân đoàn hoa quả chặt hơn. Nên Đường Miểu cố ý nhắc nhở cô vài câu: "Quân đoàn hoa quả là một đội ngũ đáng để dựa vào, nhưng không phải người nào cũng có thể vào, tự giải quyết cho tốt đi."
"Đường Miểu." Đường Tư Hoàng ở phía trước thúc giục.
"Đến đây."
Đỗ Hủy vô thức nhìn về phía Đường Tư Hoàng, lại đụng phải một đôi mắt không có chút tình cảm, không khỏi giật mình một cái.
Mọi người nói chuyện cũng không cố ý tránh những người khác, Trần Lập căn cứ vào nội dung đoạn đối thoại mà đoán được đại khái, đồng tử xoay tròn, mỉm cười đi tới.
"Xuân bá, vất vả rồi, giao em gái Đỗ Hủy cho tôi đi, ông còn nhiều chuyện phải vội mà."
"Được, ha ha, vậy việc này giao cho cậu." Đường Xuân vẫn luôn rất yên tâm với Trần Lập luôn biết cách đối nhân xử thế này, mà thân là quản gia của Đường phủ, ông cũng bận rất nhiều việc, liền vội vàng bước đi.
Đỗ Hủy nhìn ông dần đi xa, đứng một mình ở đó, có chút lúng túng không biết phải làm sao.
"Em gái Đỗ Hủy, không cần phải lo lắng. Quy định của quân đoàn hoa quả quả thật hơi nhiều, nhưng chỉ cần biết giữ khuôn phép cũng như không phạm sai lầm là được rồi. Lại đây, tôi giới thiệu cô với các anh em."
Bàn tính trong lòng Trần Lập đang gẩy "ầm ầm". Người trong Đường phủ đều là thân tín của Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng không có khả năng sẽ để Đỗ Hủy vào ở trong đó. Mà hắn và các anh em bình thường luôn phải ra ngoài giết tang thi, mệt muốn chết, quần áo thối hoắc phải vài ngày phải giặt một lần. Đỗ Hủy đến thật đúng lúc, có thể làm công tác hậu cần cho bọn họ, chẳng phải quá tốt sao? Đây cũng là cơ hội để Đỗ Hủy sớm tìm được vị trí của mình. Hắn đúng là người tốt mà.
********************************