Tang Thế Tình Nhân

Chương 4222 : Sự nghiệp của Tiểu Đường

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


Sau khi Đường Miểu tỉnh lại, Đường Tư Hoàng đã không còn ở bên người. Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này. Trong lòng có chút cô đơn, chợt thấy trên tủ đầu giường có một mẩu giấy, cậu vội vàng cầm lên xem —



Miểu: mặc kệ làm cái gì, phải trở về trước 6 giờ. Nhớ kỹ, phải đề phòng tâm tư của người khác. Còn nữa: trong bếp có cháo thịt trứng muối con thích ăn đấy.



Đường Tư Hoàng



Đường Miểu cười tủm tỉm gấp mẩu giấy lại, bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường. Nước trong phòng tắm trong không gian lấy từ giếng nước trong phòng bếp, Đường Miểu tắm nước nóng tẩy rửa sạch sẽ, mệt mỏi trên người tiêu đi bảy tám phần, sau đó đi vào bếp ăn cháo. Cháo thịt trứng muối hôm nay ngon hơn trước kia, trứng muối trắng mịn, thịt rất mềm lại thơm. Một bát cháo lớn được cậu ăn sạch sẽ.



Sau đó, cậu chỉnh lý lại ba lô tùy thân của mình, sau khi gần như nhét kín ba lô, cậu thoáng dừng lại, lại moi ra toàn bộ đồ đạc trong ba lô, chỉ để lại hai gói thuốc, một hộp bánh quy và một chai nước, cùng một ít tinh hạch, cuối cùng, cậu cố ý đè ép ba lô cho xẹp lép xuống. Nghĩ nghĩ, cậu lại lấy bộ quần áo hôm qua mặc vào.



Ra khỏi phòng, Đường Miểu thấy Charles đang nằm sấp ngay cửa ra vào. Hiển nhiên là do Đường Tư Hoàng cố ý để nó lại với cậu.



Đường Miểu gọi nó một tiếng, nhẹ nhàng phóng xuống lầu, dưới chân như đạp gió, chào Xuân thẩm một tiếng rồi gần như bay khỏi biệt thự.



Xuân thẩm bật cười nhìn cậu đi xa, thầm đoán tiểu thiếu gia đã gặp chuyện gì mà cao hứng như vậy.



Về chuyện thu đàn em, Đường Miểu không có chủ ý gì đặc biệt, nhưng cũng có chút ý định khái quát, thừa dịp xung quanh vắng lặng, cậu bốc một nắm đất từ trong không gian ra, trét lên mặt và ba lô cho thật bẩn, rồi nhanh chóng đi về phía trung tâm hành chính.



Charles yên lặng theo sát cậu. Từ sau khi Hắc Uy có thai, hiếm khi ra ngoài, Charles không còn bạn chơi cùng, nên ngoan hơn trước kia nhiều.



Bên đường có vài tên ăn mày quần áo rách rưới, gương mặt vừa gầy vừa đen, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, trước mặt bọn họ bày đủ loại chén bát, nhưng đều có một đặc điểm chung, chính là sứt mẻ. Thấy có người đi ngang qua, bọn họ liền đưa chén của mình ra, hy vọng có thể may mắn có được một chút tinh hạch. Dù là tinh hạch nhỏ nhất chỉ đáng 1 điểm tích lũy, cũng có thể đổi được chút thức ăn ở nhà ăn công cộng.



Một làn hương thơm ngát thổi qua, một cô gái chân mang giày cao gót đi lướt qua người Đường Miểu. Một tiếng "leng keng" vang lên, là một viên tinh hạch giá 10 điểm tích lũy do cô gái nọ ném vào. Tên ăn mày nọ vươn cánh tay dơ bẩn ra, dưới tay áo lộ ra một phần da cổ tay trắng nõn, nhanh chóng chụp lấy viên tinh hạch kia bỏ vào túi quần, cười cảm kích cùng nịnh nọt với cô gái kia.



"Cám ơn lòng tốt của cô, cám ơn, cám ơn!"



Ánh mắt cô gái kia nhìn thoáng qua gã, nhếch đôi môi đỏ mọng, tựa như cô công chúa cao cao tại thượng, đầu ngước lên, tư thế uyển chuyển bước đi.



Đường Miểu trề môi trào phúng, không thèm chớp mắt mà tiếp tục đi.
Đường Miểu không phải người coi tiền như rác, 5 điểm tích lũy này có thể xem như tiền một bữa cơm, cung cấp miễn phí cơm trưa.



"Tôi biết giết tang thi là tất yếu, nhưng tôi am hiểu nhất việc quản lý, một đội ngũ toàn vẹn không thể thiếu nhân viên hậu cần. Chẳng lẽ tôi không thể làm hậu cần sao?" Một người đàn ông đưa ra nghi vấn.



Đường Miểu nhìn hắn một cái, lục lại tư liệu về người này trong đầu, a, người này sở dĩ trúng tuyển vì cơ thể khá cường tráng.



Cậu cười cười, thái độ vô cùng ôn hòa, lặp lại câu vừa rồi một lần nữa, ngữ khí và ngữ tốc vẫn giống như trước: "Không muốn tham gia, vẫn còn cơ hội rời đi."



Người đàn ông tức giận liếc cậu một cái, thoáng do dự, rồi vẫn đứng một bên.



Cô gái nọ khó xử nhíu mày, đi tới trước mặt Đường Miểu.



"Đội trưởng, cậu đã nói không kỳ thị phái nữ, điểm này, tôi rất cảm kích. Nhưng mà, tôi vẫn hy vọng cậu có thể chiếu cố phái nữ. Xin hỏi tôi có thể làm hậu cần không?"



"Không muốn tham gia, vẫn có cơ hội rời đi." Đường Miểu đáp lại vẫn là câu nói đó.



Mày của cô nhíu càng chặt, thở dài một hơi, kiên quyết trở lại vị trí ban đầu.



Đường Miểu mỉm cười.



Sau đó, lại có vài người lục tục rời đi. Chính thức lưu lại chỉ có 15 người.



"Nếu đã suy nghĩ kỹ thì lên đường thôi." Đường Miểu đứng dậy, đem trả lại cái bàn.



************************