Tang Thế Tình Nhân

Chương 4226 : Thôn vắng kinh hồn

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


"Be be—" "Be be—" "Be be—"



Tiếng bầy dê kêu vang lên liên tiếp, Đường Miểu nghe mà da đầu đột nhiên run lên, tránh đi đòn công kích của dê điên, vội lui về sau, đồng thời nhanh chóng lắp nỏ, nâng tay xạ kích. Nhưng tốc độ con dê điên kia cực kỳ nhanh, nhẹ nhàng nhảy một cái tránh đi mũi tên kia, sau đó phóng như bay tới, thẳng tiến về phía Đường Miểu, hai cái sừng dài chĩa thẳng vào phần bụng của cậu.



Ánh mắt Đường Miểu lập tức trở nên ngưng trọng, nắm chặt thanh đao bên hông, tức giận bổ người về phía sừng con dê. Lại nghe "bang" một tiếng, lưỡi đâm đâm trúng sừng dê, thế nhưng lại không hề gây ra chút vết thương nhỏ nào. Đường Miểu cả kinh, đồng tử rụt lại. Khí lực con dê này lớn vô cùng, vẫn còn xông tới trước. Mắt thấy sừng nhọn sắp đâm trúng Đường Miểu, mà Đường Miểu vì quán tính do dùng lực trước đó nên hoàn toàn không kịp tránh đi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bàn tay quen thuộc đột nhiên tóm lấy cánh tay cậu, kéo cậu qua một bên. Đường Miểu thấy được một tia sáng trắng lóe lên lướt qua thái dương, thẳng hướng con dê điên.



Đường Miểu còn chưa đứng vững, thoáng cái ngã ngồi xuống đấy, vội vàng bật người dậy, chỉ kịp nhìn lướt qua Đường Tư Hoàng, quay đầu lại, đá văng con dê nhỏ tính sáp tới. Dê nhỏ này thoạt nhìn cao chưa tới đầu gối Đường Miểu, nhưng khí lực lại rất lớn, bị Đường Miểu dùng sức đạp đuổi đi, lại không nhúc nhích được bao nhiêu, "be be" một tiếng, cúi đầu phóng về phía Đường Miểu, lại mơ hồ giống như đã điên cuồng.



"Phắc! Mấy con dê này điên rồi sao?" Có người kinh sợ mắng một câu.



"Cẩn thận phía sau!" Lại có người lo lắng kêu một tiếng.



Đường Miểu khiếp sợ trong lòng. Chẳng lẽ mấy con dê này đang trong quá trình biến dị? Cậu bắn ra liên tiếp mấy mũi tên, toàn bộ đều không trúng, chỉ đành thu nỏ về, đổi thành đao. Con dê nhỏ nọ rất nhanh nhẹn, cứ một mực tông vào bắp chân cậu, lúc thì tấn công từ chính diện, lúc lại đâm sầm vào từ phía sau. Đường Miểu nhất thời không thể làm gì được nó.



Tiếng kêu "be be be be be—" càng lúc càng dồn dập, Đường Miểu ngẩng đầu lên, từ bên kia núi lại có một bầy dê chạy tới, lao xuống như bay, trắng tuyết một mảng như mấy quả cầu tuyết, chỉ một chốc đã tới gần. Quân đoàn hoa quả vốn đang đứng theo trận hình lập tức bị tách ra.



Đường Miểu tránh né vài cái, lại chạy đi vài bước, đến khi cậu nhìn lại thì liền trừng to mắt! Bốn phía ngoại trừ cậu, thì không còn bóng dáng những người khác. Lúc này, mấy con dê phía sau lần nữa rượt theo, Đường Miểu vội vàng tiếp tục chạy về trước, vừa chạy vừa hô: "Cha!"



Đợi thêm một lúc, vẫn không ai trả lời. Lo lắng sẽ hấp dẫn tang thi tới, Đường Miểu không kêu nữa, trong lòng bực bội một lúc, bất quá hai người có không gian liên kết với nhau, cậu cũng không lo lắng lắm. Thấy cách đó không xa có một gốc cây cổ thụ xiên vẹo dễ leo lên, hai chân cậu liền bật lên, nhanh nhẹn đạp lên mấy nhánh cây, hai ba bước đã leo được lên trên, sau đó rút súng ra, gắn ống giảm thanh vào, nhắm thẳng vào mấy con dê bên dưới. "Chíu chíu chói" vài tiếng vang cực nhỏ phát ra, bắn trúng ba con. Đường Miểu lại bắn thêm sáu phát, trừ một viên không bắn trúng thì còn lại đều ok.


Đến thôn trang, có người nghe tiếng động liền bước ra nghênh đón, vô cùng kính sợ Chu Hùng.



Tâm Đường Miểu trầm xuống. Người đi ra có tổng cộng năm người, cộng thêm đám người Chu Hùng, ngoài sáng có 16 người. Dùng tinh thần lực quét qua, trong tối còn có mười mấy người nữa. Nếu bảo cha mấy người bọn họ tới, không nhất định có thể là đối thủ mấy người này.



Chu Hùng không nói gì mà chỉ phất tay. Hai người áp Đường Miểu ném cậu vào một cái phòng nhỏ rồi đóng cửa lại. Đường Miểu nghe thấy tiếng khóa cửa và tiếng bước chân dần đi xa, thở phào một tiếng nhẹ nhõm, dò xét xung quanh, tìm kiếm đồ vật có thể tận dụng được.



Đây là một cái kho cỡ nhỏ, có chất một đống củi, cỏ khô và than hòn, ngoài ra, không còn thứ gì khác.



Tâm tình Đường Miểu có chút bất an, lại nghĩ tới đống xương trắng kia. Mấy bộ xương cốt đó trông rất sạch, gần như không có một miếng thịt, thứ gì đã làm như thế? Chẳng lẽ trên núi này ngoại trừ dê biến dị còn có động vật biến dị nào khác lợi hại hơn?



Bên ngoài chợt truyền tới tiếng cười to vang vọng, tâm Đường Miểu lại càng trầm xuống.



Cậu muốn một mình trốn đi, nhưng đồng thời phải mang theo Charles, nhất định có thể dễ dàng tìm đến đây. Cậu lo mình vừa mới trốn đi, Đường Tư Hoàng đã tìm tới ngay sau đó. Những người này dường như cũng không có ý muốn tổn thương cậu, cân nhắc một lúc, Đường Miểu quyết định vẫn là tạm thời lưu lại, đợi Đường Tư Hoàng thật sự tìm tới, có lẽ bọn họ còn có thể nội ứng ngoại hợp.



Hạ quyết tâm, cậu liền yên lặng ngồi xuống một góc, từ trong không gian lấy ra một chai nước, sau khi khó khăn mở nắp chai ra, đặt xuống đất, sau đó lấy tư thế ngồi xoay người lại, cúi người, dùng miệng ngậm miệng chai, cẩn thận uống từng ngụm, không để cho nước chảy ra. Sau đó, cậu đóng chặt nắp chai lại, bỏ lại vào không gian.



************************