Tang Thế Tình Nhân

Chương 4234 : Mâu thuẫn

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


"Uông — " Charles cảm nhận được nguy hiểm, bật người lộn một vòng trên không trung, sau khi tránh hỏa cầu thì đáp xuống đất, xoay người bổ về trước, tựa như một tia chớp màu đen, tránh đi những công kích khác.



"Charles!" Đường Miểu hô lên một tiếng.



Charles quay đầu nhìn cậu, rồi phóng nhanh tới.



Đường Miểu thấy nó còn ý thức thì mừng rỡ ngồi xổm người xuống, muốn đỡ lấy nó, lại không để ý thấy sắc đỏ trong mắt của Charles đang dần đậm hơn, trong mắt như phủ một tầng sương đỏ.



"Đường Miểu!" Đường Tư Hoàng nhào tới đẩy Đường Miểu ra, nhào người tới đá vào bụng Charles. Charles thống khổ lăn một vòng dưới đất, lòng càng thêm phẫn nộ. Đường Tư Hoàng giương súng muốn bắn.



"Cha!" Đường Miểu tuy thấy rất mất mát vì hành động của Charles nhưng cũng không muốn thấy Charles mất mạng như vậy, một tay chộp lấy cổ tay Đường Tư Hoàng, ôm y lăn một vòng tại chỗ, khiến Charles lần nữa vồ hụt.



Lục Cương thấy không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này *, cầm đao nhìn phía sau lưng Charles.



(*: nguyên văn là cơ bất khả thất, thì bất tái lai [机不可失时不再来], nghĩa là cơ hội ko thể bỏ qua, bỏ qua cơ hội sẽ ko đến lại nữa)



Tim Đường Miểu như ngừng đập, hét to: "Charles — "



Charles đột nhiên khựng lại, trong nháy mắt như khôi phục lại ký ức, nghiêng đầu nhìn ra sau, chú ý thấy đao trên tay Lưu Cương, nhanh chóng bật người chạy đi, lủi vào bụi cỏ, không còn thấy bóng dáng.



Đường Tư Hoàng nhìn vẻ mặt mất mát của Đường Miểu, trong lòng thở dài một tiếng, đứng dậy rời khỏi người cậu, cầm lấy đao, đuổi theo hướng Charles chạy đi.



"Lưu đội trưởng, phiền anh để ý Đường Miểu một chút."



"Hả, để..."



Đường Miểu sửng sốt, thẳng đến khi bóng dáng Đường Tư Hoàng biến mất mới phản ứng lại, vội vàng ngồi dậy đuổi theo.



"Cha!"



"A, Tiểu Đường, Tiểu Đường!"




Y cầm lấy dao phay, định tiếp tục cắt khoai tây, những sợi khoai xắt ra thô to như đũa. Y từ bỏ buông dao xuống, cầm lấy giỏ đi ra vườn hái một bó rau hẹ, một quả khổ qua, một bó rau chân vịt, lăn qua lăn lại cả buổi, cuối cùng làm ra được trứng tráng hẹ, trứng tráng khổ qua, súp trứng với rau chân vịt và hai quả trứng chần nước sôi. Ba món đầu sắc hương vị đều có, nhưng món cuối hiển nhiên bị quá lửa.



"Miểu, vào ăn cơm."



Đường Miểu đứng ngẩn người trước ổ chó của Charles, không trả lời. Những lời vừa rồi của Đường Tư Hoàng làm cậu thấy rất đau lòng, cha biết rõ tầm quan trọng của Charles trong lòng cậu, tại sao còn nói như thế?



Đường Tư Hoàng không gọi cậu nữa mà tựa người vào khung cửa, nhìn cậu chăm chú.



Đường Miểu đợi một hồi, Đường Tư Hoàng vẫn không dời mắt đi. Cậu dứt khoát ra khỏi không gian. Rời không gian, Đường Tư Hoàng cũng vẫn không ra. Trong lòng Đường Miểu thấy rất không thoải mái, đứng yên chần chừ một hồi, lại im lặng trở lại không gian.



Đường Tư Hoàng vẫn duy trì tư thế vừa rồi, yên tĩnh đứng đó, giữa hai ngón trỏ và giữa kẹp một điếu thuốc lá, qua làn khói, nét mặt của y trở nên mơ hồ.



Đường Miểu nhanh chóng bước qua, giật lấy điếu thuốc.



"Ăn cơm trước?" Đường Tư Hoàng cười cười, dường như chỉ xem cậu là đứa nhỏ cố tình gây sự.



"Charles rất quan trọng với con." Đường Miểu thấp giọng nói.



"Ta biết." Đường Tư Hoàng đáp, trong mắt đầy vẻ khoan dung. Người yêu y vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện để ý, cũng có rất nhiều tình cảm, chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể thật sự hiểu rõ.



Đường Miểu không thể nói rõ vì sao, đột nhiên cảm thấy áy náy với Đường Tư Hoàng, nhưng không biết phải nói xin lỗi như thế nào, đành im lặng không nói gì.



Một lúc sau, Đường Tư Hoàng lại nói: "Ăn cơm trước?"



"Không muốn ăn..."



**************************