Tang Thế Tình Nhân
Chương 4247 : Hổ ân
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Dường như chỉ trong nháy mắt, đàn sói biến dị sẽ vọt tới trước mặt bọn Đường Miểu. Mồ hôi lạnh trên người Đường Miểu túa ra, phất tay ném ra một trái lựu đạn.
"Ầm ầm—"
Lựu đạn nổ tung bầy sói, chúng tru lên liên hồi, bi thảm mà thê lương.
"Lựu đạn ở đâu ra vậy?" Triệu Gia Cường thở gấp vài tiếng, thuận miệng hỏi.
"Hửm?" Đường Miểu quay đầu nhìn Đường Tư Hoàng, "Cha lại ngất rồi."
Nghe thấy lời này, mọi người lập tức nghĩ rằng vừa rồi mới tỉnh, lấy lựu đạn trong không gian ra.
"Tiểu đội quân đoàn hoa quả của cậu cũng kinh thật, sao có được mấy thứ đó vậy?" Tuy vẫn còn vài con sói điên cuồng đuổi theo phía sau, Lý Khải vẫn không nén được lòng hiếu kỳ.
Đường Miểu nhe răng: "Các anh không biết bọn tôi sinh ra trong hắc đạo sao?"
Lý Khải không hỏi nữa, trong lòng thấy rất kỳ quái, vô luận là Đường Tư Hoàng hay Đường Miểu, đều trông không giống như sinh ra từ hắc đạo a.
"Pằng pằng pằng—" Lưu Đông cùng Diệp Lâm quay đầu bắn vài phát nhưng không trúng con nào.
"Soạt—" trong rừng cây phía trước chợt truyền đến tiếng rột roạt liên hồi, "rống—" một bóng dáng màu vàng phi ra từ cánh rừng xanh mướt, một lão hổ bất thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy người Đường Miểu bị dọa đến suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Đậu mợ, này không phải con hổ lúc trước sao? Sao lại xui xẻo gặp lại nó nữa?
"Gào——" lão hổ gầm to một tiếng, nhìn chòng chọc đàn sói. Trên đùi nó vẫn còn dính cái bẫy thú kia, máu cũ đã khô lại từ lâu, máu mới vẫn tiếp tục chảy.
"Ngao—" Ba con sói như bị chọc giận, trong trạng thái đói khát, cũng mặc kệ con mồi là người hay động vật, nhanh chóng đánh về phía lão hổ.
"Xoẹt—" Vai trái của Lý Khải bị cậu bổ cho một đao, máu văng ra ba thước, văng trúng trước ngực Đường Miểu, lốm đốm loang lổ.
Đường Miểu thở hồng hộc, hai tay cầm chặt chuôi đao, lần nữa tấn công. Trong lòng bàn tay sớm đã đổ mồ hôi, gần như không thể cầm được đao, chỉ có thể siết chặt hơn, trầm giọng khẽ quát, như không muốn sống bổ về phía Lý Khải. Đương nhiên, cậu sẽ không ngu ngốc đi chịu chết như vậy, cùng lúc thả một chút tinh thần lực ra, làm giảm tốc độ của Lý Khải ở một mức độ nhất định. Một đao kia lần nữa đâm trúng Lý Khải. Nhưng cậu còn chưa kịp thả lỏng, dư quang khóe mắt đã nhìn thấy một con tang thi khác đầy tham lam tấn công về phía Đường Tư Hoàng.
"Không—" Vành mắt Đường Miểu như nứt ra, tim như ngừng đập, bất chấp Lý Khải, đánh tới sau lưng tang thi, không đợi nó phản ứng, dao găm trong tay đã đâm vào lưng nó.
"Đường Miểu!" Diệp Lâm thấy Lý Khải tấn công Đường Miểu, muốn cứu nhưng không kịp.
Đường Miểu quay đầu liền thấy Lý Khải, hoàn toàn không kịp phòng bị, cách duy nhất, e là chỉ còn cách vào không gian.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh màu vàng chợt lóe lên giữa không trung, mang theo một luồng gió tanh tưởi. Đường Miểu hoảng hốt chưa kịp định thần lại, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hổ gầm quen thuộc, tập trung nhìn lại, con hổ vừa gặp trước đó thế mà lại xuất hiện lần nữa, cản Lý Khải lại, há mồm cắn đứt cổ họng hắn.
Nguy hiểm của Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng tạm thời được giải trừ, bọn Diệp Lâm mau chóng đối phó với mấy con còn lại.
Đường Miểu chạy tới trước mặt Đường Tư Hoàng, đứng chắn trước mặt y, nhìn chằm chằm mãnh hổ kia. Mãnh hổ lúc này đã tan đi lệ khí cùng sát khí trên người, nằm rạp xuống đất, lẳng lặng nằm đó. Giống như sở dĩ nó xuất hiện chỉ vì để cứu Đường Miểu, sống chết bản thân nghiễm nhiên mặc kệ.
Đường Miểu cẩn thận quan sát hai mắt nó, không còn thấy sắc đỏ nữa, chợt thấy ngạc nhiên cùng chấn động. Con hổ này cũng giống như Charles, chiến thắng được virus trong cơ thể, chỉ sợ là cũng đã có dị năng. Nhưng mà, nó mất máu quá nhiều, e rằng...
Đường Miểu nghĩ nghĩ rồi bước tới gần vài bước. Mãnh hổ vẫn an tĩnh nằm sấp bất động, lạnh nhạt nhìn cậu. Đường Miểu thử đưa tay đến gần, mãnh hổ vẫn nằm im. Đường Miểu khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt đầu nó, lấy nước và băng gạc trong ba lô ra.
Bọn Diệp Lâm giải quyết tang thi xong, quay đầu thì thấy một màn khiến người kinh hãi này, cằm suýt chút nữa đã rớt xuống đất.
*************************