Tang Thế Tình Nhân

Chương 4250 : ...

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Đường Tư Hoàng dường như không thấy vẻ thất thố của cậu, miệng vẫn chậm rãi nhai bánh, ánh mắt di chuyển từ mắt Đường Miểu, đến sống mũi, sau đó là cái cổ trắng nõn, hai mắt khẽ nheo lại. Lúc này, Đường Miểu mặc một cái áo sơmi trắng ngắn tay, kích cỡ khá rộng. Y chỉ cần hơi nhòm người về trước là có thể thấy làn da láng bóng bên dưới lớp vải mềm mại. Hai hôm nay vì phơi mình dưới nắng nên chỗ xương quai xanh vốn trắng giờ đã thành màu mật ong, trong nét ngây ngô có thêm một phần gợi cảm khiến thiếu niên càng thêm mê người.



"Cha." Đường Miểu im lặng, xé một miếng bánh nhét vào miệng y.



"Không được? Cả người ta chảy đầy mồ hôi, rất khó chịu. Yên tâm, ta sẽ không phiền con, ta tự tắm." Đường Tư Hoàng nhướn mày, buông chén súp trong tay xuống.



Đường Miểu liếc y. Đúng là trợn mắt nói dối, một tay dù có thể tắm rửa nhưng có thể vắt khăn sao? Hơn nữa còn không thể tắm tới sau lưng.



Cậu đột nhiên cười cười, quay qua quay lại thấy trong xe không có người thứ ba, sáp tới hôn một cái lên miệng Đường Tư Hoàng: "Con tắm cho cha."



Đáy mắt Đường Tư Hoàng lóe lên một tia thích thú, môi cong lên, há miệng ra hiệu cậu tiếp tục đút.



"Đường Hâm, cha muốn tắm." Đường Miểu hô với ra ngoài.



"Đã biết...Anh đi nấu nước." Đường Hâm ở ngoài đáp lại một câu, thấy ngờ ngợ thoáng khựng lại.



Đường Miểu nhìn Đường Tư Hoàng, nghiêm mặt nói: "Chúng ta hẳn phải chú ý đến Đường Hâm, không thể để anh ấy lạc lối được."



"Hửm?" Đường Tư Hoàng khó hiểu nhìn cậu, "Ta tắm sẽ khiến nó lạc lối? Tại sao?"



Đường Miểu nghẹn họng.



Đường Tư Hoàng khẽ cười vài tiếng, tiến tới bên tai cậu: "Nghĩ tới cái gì không thuần khiết đó hả?"



Đường Miểu bực bội vỗ nhẹ lên mặt y, đứng dậy đi ra ngoài, tay cầm theo một cái thùng lớn. Cậu cũng không tin tí nữa đi tắm Đường Tư Hoàng sẽ thành thật.



Bên môi Đường Tư Hoàng thấp thoáng ý cười, tựa vào cửa sổ xe ngồi một chốc, Đường Miểu trở lại đưa y xuống. Xuống xe rồi, y thấy Đường Hâm đang dựng lại "phòng tắm", thùng nhựa đỏ được đổ đầy nước ấm để trong đó.



Đường Miểu dìu Đường Tư Hoàng vào, kéo tấm màn lại, ngẩng đầu đã thấy Đường Tư Hoàng đang cười với cậu, tự giác cởi cúc áo.


Khó trách trong ba người, tình trạng của Đường Hâm tốt nhất. Đường Miểu khẳng định không phải mình nghĩ nhiều, thái độ của Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong đối với Đường Hâm thật sự rất không thuần khiết. Nếu nói là vì để lôi kéo quân đoàn hoa quả thì nịnh cậu không phải trực tiếp hơn sao? Dù sao thì ai cũng biết cậu được Đường Tư Hoàng cưng chiều hơn Đường Hâm.



Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói: "Có khả năng. Bất quá bây giờ vẫn chưa phải lúc tiếp xúc với bọn họ."



Đường Hâm hỏi: "Tại sao?"



"Quân đoàn hoa quả là cánh chim không gió. Trương gia và Cố gia nếu có thiện ý thì không sao, nếu có ác ý thì quân đoàn hoa quả sẽ không chịu được áp lực của bọn họ. Huống hồ, muốn lôi kéo quân đoàn hoa quả, Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong vẫn chưa đủ tư cách, sau này hai đứa cách xa bọn họ ra một chút." Đường Tư Hoàng nói. Có lẽ sẽ có người cảm thấy lời này của y quá cuồng vọng, nhưng nếu nói tới lôi kéo quân đoàn hoa quả, Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong quả thật chưa đủ tư cách. Bởi vì, Đường Tư Hoàng tin chắc, tương lai quân đoàn hoa quả sẽ trở thành một đội ngũ làm gì cũng thuận lợi, thậm chí sẽ có một ngày có được địa vị ngang bằng quân đội. Đến lúc đó, y cùng Cố Thanh Sơn, Trương Vũ Cường càng có thể có địa vị ngang hàng ngang vế nhau. Đó chính là mục tiêu của quân đoàn hoa quả.



"Ý papa là?" Đường Hâm nghe được ý của y trong lời nói, đáy mắt dâng lên một cỗ cuồng nhiệt.



Đường Miểu mỉm cười: "Chính là ý mà anh nghĩ đấy."



"Con hiểu rồi. Papa, ngủ ngon." Đường Hâm đứng dậy rời đi.



Đường Miểu nói nhỏ: "Cha, thật ra cha cũng nhìn ra ý đồ của Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong đúng không?"



"Ta cũng không dư thời gian đi đối phó bọn họ." Đường Tư Hoàng không để tâm nói.



"Con hiểu." Đường Miểu cất khăn đi, "Có một số việc càng ép thì càng phiền phức, còn không bằng xem nhẹ nó."



"Thông minh. Mấy hôm nay không được ngủ ngon, đi ngủ sớm đi." Đường Tư Hoàng sờ sờ mặt cậu.



"Cha lấy chút súp ra đi, con cho lão hổ ăn."



Đường Tư Hoàng lấy một nồi súp thịt ra, nhắc nhở: "Bảo bối, đừng quên cân nhắc xem để Charles, Hắc Uy sống chung hòa bình với lão hổ như thế nào."



********************