Tang Thế Tình Nhân
Chương 5296 : Chặn đường
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Chuyến khảo sát trấn Nam Quận và trấn Song Hà không thuận lợi như bên trấn Khai Dương, bởi vì trời đã mưa to hai ngày liên tục. Sau khi trời trong trở lại, mặt đường bùn lầy cũng gây ảnh hưởng tới tốc độ chạy của đoàn xe. Dù cho ánh nắng có gay gắt cỡ nào đi chăng nữa thì mặt đường cũng chẳng thể tốt hơn liền được. Lộ trình đến trấn Song Hà vốn chỉ tốn có hai tiếng nay lại kéo dài đến hơn ba tiếng đồng hồ.
Nhưng kết quả khảo sát lại rất khả quan, trấn Song Hà là nơi thích hợp để xây dựng căn cứ nhất trong ba trấn. Trấn này được gọi là trấn Song Hà bởi nó nằm ngay giữa hai con sông. Hai con sông này đi từ hai hướng đông tây xuống, độ rộng đều khoảng hai trăm mét, giao nhau tạo thành hình chữ Y, mà trung tâm trấn nằm ngay khu vực tam giác ở miệng chữ Y, kéo dài vài dặm, địa thế bằng phẳng mà khoáng đạt, nhà dân và nhà xưởng thì thưa thớt, cải tạo thêm một chút ắt sẽ biến thành khu đất canh tác rộng lớn.
"Cha, trấn Song Hà này không tồi." Đường Miểu rất hài lòng với trấn Song Hà. Hai con sông hoàn toàn có thể biến thành bức tường thành thiên nhiên, ngăn chặn tang thi; bốn phía của trấn đều trống trải, không có những công trình kiến trúc cao ngăn trở tầm nhìn, chỉ cần xây vài tháp quan sát trong trấn là có thể thu hết động tĩnh xung quanh vào mắt.
Đường Tư Hoàng gật đầu tán thành: "Cũng được, có thể nói là tốt nhất trong ba trấn."
Đường Miểu nói: "Nếu muốn khống chế nhân số của căn cứ, tốt nhất là cho nổ cây cầu lớn ở phía nam con sông, chỉ để lại cây cầu ở phía bắc con sông để thuận tiện cho việc qua lại với căn cứ Kinh đô."
"Cho nổ?" Tiếu Hồ Lâm kinh ngạc, "Mới rồi mọi người cũng đã thấy, chiều rộng của hai cây cầu đều không hơn bốn mét, nhỡ xảy ra chuyện gì cần lùi lại, một cây cầu chẳng phải là không đủ sao?"
Nhìn mặt mày ai nấy đều đen thùi, hắn tỏ vẻ vô tội giải thích, "Không phải tôi trù mọi người, nhưng phải cân nhắc tới mọi tình huống chứ."
Đường Miểu tự tin nói: "Đã quyết định xây dựng căn cứ ở đây thì tuyệt đối sẽ không để nó bị diệt. Đây là vương quốc mới của chúng ta."
Đường Tư Hoàng đưa ra quyết định cuối cùng: "Địa điểm xác định là ở đây. Sau khi về thì chuẩn bị khởi công."
Tiếu Hồ Lâm thở dài một tiếng, khóe mắt thoáng lướt qua bóng đen từ trên trời rơi xuống, sắc mặt tức thì biến đổi, vươn tay trái kéo Đường Miểu ra sau lưng, tay phải thì giương súng lên nã một phát.
"Đoàng — "
"Có chuyện gì?" Đường Văn cảnh giác nhìn sang.
"Nhện biến dị... đó thật là nhện sao?" Tiếu Hồ Lâm nói xong cũng không khỏi hoài nghi chính mình.
Trên mặt đất là một con nhện khổng lồ to cỡ trái bóng rổ, cũng chính là cái con nhả tơ đi xuống nhằm đánh lén Đường Miểu cách nó gần nhất. Kỹ thuật bắn của Tiếu Hồ Lâm rất chuẩn xác, đạn ghim ngay giữa bụng nó.
Đường Miểu không tiếp tục giấu dị năng hệ mộc của mình, nấp phía sau xe. Hai dây leo trong rừng như hai con linh xà, bám sát mặt đất, lặng lẽ tiếp cận Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn có thể ngồi trên vị trí kia, sao có thể như người bình thường được? Dù đã hơn sáu mươi tuổi thì vẫn nhanh như chớp trốn ra sau cấp dưới của mình, tránh đợt công kích đầu tiên.
Đạn đi rất nhanh nhưng diện tích công kích nhỏ; diện tích tấn công của dị năng thì lớn nhưng khoảng cách tấn công lại khá là ngắn. Vì thế, trận chiến này cực kỳ kịch liệt.
Đường Hâm, Tiếu Hồ Lâm, Lý Thái Thái và Tiểu Giáp đều dùng dị năng để công kích; mấy người Đường Tư Hoàng, Đường Xuân, Đường Thất, Tiếu Hồ Lâm cũng rút súng phản công.
"Đánh lén sau lưng!" Đường Tư Hoàng nói với Đường Miểu.
Đường Miểu hiểu rõ, điều khiển dây leo trườn ra phía sau Cố Thanh Sơn. Đợi đến khi Cố Thanh Sơn cảm thấy không ổn thì hai chân đã bị quấn lấy, chật vật bổ nhào xuống đất.
Đường Miểu giơ tay phải lên, dây leo liền treo ngược Cố Thanh Sơn lên.
Ngay lúc này, Cố Lâm Phong kịp thời đuổi tới, lớn giọng la lên, mặt mày trắng bệch.
"Đường tiên sinh, xin hạ thủ lưu tình — "
Đường Tư Hoàng nheo mắt lại, tia sáng lạnh lùng lóe lên. Cố Thanh Sơn chả phải người thành thật gì, có thể không chết, nhưng tuyệt đối không thể sống.
"Miểu, công kích bằng tinh thần lực."
*****************