Tang Thế Tình Nhân
Chương 5307 : Căn cứ Kinh đô gặp nguy hiểm (3)
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Đường Hâm phát hiện trong mấy bụi cây xung quanh có rất nhiều người đang ẩn nấp quan sát chiến trường, trong đó có vài người đang tụ tập lại, dường như đang bàn bạc cái gì đó. Hắn vội vàng báo cho Đường Tư Hoàng: "Papa, bên kia có mấy người đang nấp, chắc là vốn đang ở ngoài làm nhiệm vụ. Chúng ta có thể gọi bọn họ lại cùng hành động."
Đường Văn gật đầu liên hồi: "Tiên sinh, người nhiều lực lớn, cộng thêm những người đó thì số lượng bên ta cũng nhiều hơn rất nhiều, là một sự hỗ trợ không nhỏ."
Đường Tư Hoàng gật đầu nói: "Đường Hâm, con dẫn bọn họ tới đây, nhớ tỏ rõ thiện chí."
"Con biết rồi, papa." Đường Hâm ngoắc mấy người sau lưng rồi cùng lên một chiếc xe, cấp tốc chạy về phía bên kia.
Trong rừng cây sau một đống phế tích ở một hướng khác của căn cứ, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi râu ria xồm xoàm đột nhiên giật giật tai, trên mặt lập tức lộ vẻ cảnh giác, nói nhỏ: "Tiếng động cơ."
Một người đằng sau hắn cầm lấy ống nhòm từ tay người bên cạnh, bất ngờ bật lên, nhảy thẳng từ dưới đất ra đằng sau cây, thân thể linh hoạt trèo qua trèo lại giữa những chạc cây, khi người ở giữa thân cây thì giơ ống nhòm lên, lập tức trông thấy lá cờ thêu hai loại trái cây cắm trên nóc xe, liền nói với người phía dưới: "Là người của quân đoàn hoa quả, chỉ có một chiếc thôi, chắc không có ý xấu gì."
"Người của quân đoàn hoa quả?" Chu Trường Hưng thoáng suy ngẫm rồi ra lệnh với anh ta: "Nhìn ngọn núi hướng chín giờ xem trên đó có người không?"
Người nọ nhìn theo hướng hắn nói, sau đó vui vẻ báo cho Chu Trường Hưng: "Đội trưởng Chu, anh đúng là đoán như thần, trên núi có không ít người, "cờ hoa quả" giương cao, còn không phải là người của quân đòa hoa quả sao?"
Chu Trường Hưng mỉm cười nói: "Đường bên kia là con đường phải qua khi đi từ căn cứ Đường thành đến căn cứ Kinh đô. Chờ bọn họ tới đi, chắc là muốn hợp tác với chúng ta đó."
Chỉ một lúc sau, xe của Đường Hâm đã đến. Đường Hâm đã nhìn thấy Chu Trường Hưng từ xa, trong lòng cũng nắm chắc phần nào, không giảm tốc độ xe lại mà chạy thẳng tới trước đống phế tích mới thắng xe. Hắn chưa xuống xe vội mà vẫy tay với Chu Trường Hưng trước rồi mới ra hiệu bảo thuộc hạ xuống xe, dẫn bọn họ chạy nhanh tới.
"Đội trưởng Chu, đội trưởng Trịnh, hai người ở đây thật tốt quá."
Chỉ một câu nghe thì đơn giản nhưng thật chất lại là khen Chu Trường Hưng và đội trưởng Trịnh. Lời dễ nghe ai mà chẳng muốn nghe?
Đội trưởng Trịnh tên là Trịnh Dũng Tiến, anh ta đang dẫn dắt Đông Phương đội vào top 10 của căn cứ Kinh đô. Nhưng người này khá là nhỏ tiếng *, cũng không hay giao tiếp với người ngoài, cho nên bình thường rất ít khi gặp được anh ta. Đường Hâm chỉ mới gặp anh ta có một lần, chính là lúc các đội trưởng họp lại ở Đường phủ bàn bạc chuyện thi đấu.
Chu Trường Hưng còn chưa nói xong đã có giọng một cô gái vang lên từ trong đám người: "Tôi đi!"
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang. Khóe miệng Đường Hâm thoáng co rút một cái. Chỉ thấy một cô gái ngẩng đầu ưỡn ngực, từ trong đám người sải bước đi tới, rất có phong cách của một nữ tướng. Cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, lại có dáng người của ma quỷ, trước lồi sau vểnh, lung linh hấp dẫn, thế nhưng lại có một gương mặt non choẹt, còn là loại đầu búp bê nữa. (ý là nhìn con nít tới nỗi y như lấy đầu em bé/búp bê gắn lên á:v)
Trịnh Dũng Tiến ho khan một tiếng, đưa tay đẩy cô trở lại đám người, mặt vô cảm nói: "Con bé đùa thôi."
Mọi người đều hiểu ra, thì ra là con gái của Trịnh Dũng Tiến.
Trịnh Dũng Tiến tuy thương con gái nhưng tuyệt không cưng chiều, từ việc anh ta dẫn cô theo làm nhiệm vụ là có thể nhìn ra được. Nếu trong trường hợp khác, Trịnh Dũng Tiến không ngại để con gái ra tay, nhưng một người khác lại là thuộc hạ của Hắc Lang. Hắc Lang và thuộc hạ của gã trông đều rất dữ tợn, nhìn cũng chẳng phải loại người tốt, không biết lai lịch thế nào. Gã không muốn trong tận thế rồi mà con gái còn bị người ta sỗ sàng.
Trịnh Kỳ nhướng mày nói với anh ta: "Nhưng dị năng hệ thổ của con thuộc dạng nhất nhì trong căn cứ Kinh đô, để con đi là thích hợp nhất." Chỉ thấy cô nàng giơ tay lên, cát bụi xung quanh nhẹ nhàng bay lên, đột nhiên biến thành một chú bướm chao lượn giữa không trung, rồi lại bất ngờ hóa thành cái kén dày bao lấy ba lô của cô. Khả năng khống chế đất của cô khiến mọi người xung quanh đều trầm trồ tán thưởng.
Trịnh Dũng Tiến lườm Hắc Lang, không nói gì.
Đường Tư Hoàng chú ý thấy ánh mắt của anh ta, cũng nhìn sang Hắc Lang, mỉm cười với anh ta: "Đội trưởng Trịnh, tôi đảm bảo với anh được chứ?"
—————
Hí hí, có ai biết thân phận của chị Kỳ sau này là gì hơm:3 ~
**********