Tang Thế Tình Nhân

Chương 6311 :

Ngày đăng: 03:30 19/04/20


Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rời đi bằng một chiếc xe vận tải nhỏ. Thùng xe chủ yếu là chuẩn bị cho Hổ Vương và Charles. Đoạn đường lần này không ngắn, tuy thể lực của chúng rất tốt nhưng cũng không thể để chúng chạy cạnh xe suốt hai mươi bốn tiếng một ngày được. Chúng còn phải tự mình săn mồi, để mãi trong không gian cũng không được.



Đường Miểu và Đường Tư Hoàng định tới căn cứ Thiên Kim. Căn cứ Thiên Kim là một căn cứ khá lớn, lại gần căn cứ Kinh đô nhất. Bọn họ không thể rời khỏi căn cứ Đường thành quá lâu nên cũng không thể đi đâu quá xa. Căn cứ Thiên Kim ở gần biển, so với căn cứ ở đất liền hẳn là có một cảnh tượng phát triển khác. Hai người tính đổi chút hải sản về, thuận tiện xem như đi du lịch luôn.



Đã lâu không ở cùng nhau, tâm trạng hai người cực kỳ tốt, trên đường cũng không đi vội vội vàng vàng, đói thì dừng lại ăn cơm, mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi. Vì để thật sự trải nghiệm những niềm vui của một cuộc hành trình, hai người tận lực không vào không gian, đồ ăn cũng hạn chế lấy ra từ không gian, mà là săn bắn dọc đường đi. Nhưng đã có Hổ Vương và Charles hỗ trợ, săn bắn đối với họ, có thể nói là dễ như trở bàn tay.



Khi mặt trời sắp lặn sau ngọn núi, xe dừng lại trước một nhà dân. Kìm nén trong xe cả ngày, Đường Miểu mau chóng nhảy khỏi xe, duỗi tay duỗi chân, đi tới chỗ mộ địa liền không muốn nhúc nhích nữa. Do ít người lui tới nên cỏ ở đây mọc rất tươi tốt, phủ bên trên mặt đất trông giống như một tấm thảm mềm mại vậy. Cậu đã dùng tinh thần lực thăm dò rồi, chung quanh rất an toàn nên mới có thể thả lỏng như vậy.



"Charles, lại đây."



Đường Miểu gọi Charles tới gần, bảo nó nằm xuống rồi gối đầu lên bụng nó, thoải mái vắt chân hình chữ ngũ, mỉm cười nhìn Đường Tư Hoàng.



"Bữa tối giao cho cha và Hổ Vương nha, con muốn ăn gà nướng, đã lâu không được ăn rồi."



Đường Tư Hoàng ngồi xuống cạnh cậu, dùng một tay chống người nửa nằm xuống: "Lúc trước đã nói là thay phiên nhau nấu cơm rồi, cơm tối nay phải là con phụ trách mới đúng."



"Hai chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Cha nhường con đi." Đường Miểu chơi xấu lười biếng nói.



Đường Tư Hoàng luồn một ngón tay vào cổ áo thun của cậu, đầu ngón tay khẽ lướt qua xương quai xanh đầy ám muội: "Muốn ta làm cũng không phải không được. Tối nay thử lại tư thế đó?"



Hô hấp Đường Miểu lập tức trở nên nặng nề. Khi hai người ở cạnh nhau, dường như buông bỏ hết mọi áp lực và trói buộc, sinh hoạt nào đó cũng trở nên vô cùng hài hòa. Sau khi ra ngoài đến giờ đã được bốn ngày, chuyện hai người cực kỳ thích làm chính là dùng bảy loại tư thế khác nhau. Theo chiều hướng trước mắt thì thử hết mười tám thế trong truyền thuyết dường như cũng không phải không thể.



"Túng dục quá độ là không tốt." Đường Miểu nói với vẻ sâu xa.



"Không muốn?" Đường Tư Hoàng cúi người sát hơn nữa, môi khẽ chạm lên môi cậu, tay phải lần xuống đùi cậu, vẽ vài vòng như có như không.




"Uông!" Charles bất ngờ kêu lên một tiếng.



Hai người nghe thấy có tiếng xe tới gần, lập tức tách ra. Đã không còn kịp tiến vào không gian, Đường Tư Hoàng mau chóng bao kín Đường Miểu, nhìn ra ngoài đầy cảnh giác.



Đường Miểu mất tự nhiên mặc quần áo vào bên dưới lớp ra giường.



Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe dừng lại ngay bên ngoài, ba người đàn ông bước ra từ bên trong. Đi đầu là một ông chú già dặn chừng bốn mươi tuổi, thấy Đường Tư Hoàng đang mặc áo, còn Đường Miểu thì đang chỉnh lại tấm thảm xộc xệch, liền nhướng mày hiểu rõ, có chút xấu hổ nhưng vẫn mở miệng.



"Thật ngại, xin lỗi đã quấy rầy, bọn tôi thấy ánh lửa từ đằng xa nên tới đây chào hỏi. Ba người bọn tôi đều là người bình thường không có dị năng đặc biệt gì, hiện tại cũng kiệt sức đến nỗi không thể tự đi nhặt củi nhóm lửa được nữa, không biết có thể mượn chút ánh sáng không."



Đường Miểu nhìn ra được ba người quả thật không có dị năng, hơn nữa mặt mày người nào cũng đầy mệt mỏi, trong lòng liền biết người này không nói dối, gật đầu cười nói: "Không sao, ngồi đi."



"Cám ơn." Người nọ thở phào nhẹ nhõm.



Hai người khác cũng lễ phép cám ơn rồi ngồi xuống kế bên, có hơi câu nệ. Cả ba bất giác tỏ ra thấp kém, hiển nhiên có thể thấy được những người này bình thường sống khá khó khăn trong thời đại mạt thế này.



Đường Tư Hoàng trở mặt mấy con gà rồi lại trở về cạnh Đường Miểu, tiếp tục đuổi muỗi cho cậu.



Ông chú lão thành tự giới thiệu, ông ta tên Triệu Phi, hai người khác một người là Ngô Ba, người kia là Chu Lãng. Ba người cố gắng kìm chế không ngó về phía gà nướng, cầm lấy lương khô của mình.



Đường Tư Hoàng lạnh nhạt hỏi: "Các anh đến từ căn cứ Thiên Kim sao?" Chỗ này cách căn cứ Thiên Kim cũng không xa.



**************