Tang Thế Tình Nhân

Chương 6318 :

Ngày đăng: 03:30 19/04/20


Xe của Đường Tư Hoàng và Tiếu Hồ Lâm chạy trên đường cái, băng ngang qua cánh đồng mênh mông bát ngát, từ xa nhìn lại, trong bán kính chừng ba bốn dặm, hoàn toàn không nhìn thấy thôn trang nào, cũng chẳng có tang thi.



"Tuy trời đã vào thu nhưng cũng không lạnh lắm, nếu có thể cưỡi ngựa phóng nhanh trong cái thời tiết này thì nhất định đã lắm. Đáng tiếc, không gian có ngựa lại chẳng thể thả ra." Đường Miểu dựa vào cửa sổ, tiếc nuối nói với Đường Tư Hoàng.



"Có thể cưỡi Hổ Vương với Hổ Tướng." Đường Tư Hoàng nói. Hổ Vương và Hổ Tướng sau khi tiến hóa, thể trọng đều trên ngàn cân, chở hơn một trăm cân chỉ là chuyện nhỏ.



(1 cân bên Trung = ½ kg è 100 cân = 50 kg, 1000 cân = 500kg)



"Sao con không nghĩ tới ta?" Hai mắt Đường Miểu sáng rực, "Chúng ta ra ngoài cưỡi tụi nó đua một trận đi, thế nào?"



"Không thành vấn đề." Đường Tư Hoàng kéo kéo cái dây treo ở đầu giường, bên kia dây nằm ở khoang lái, khi quả cầu sắt nhỏ treo ở đầu sợi dây đánh vào miếng thủy tinh được dán trên nóc xe, đó có nghĩa là "dừng xe".



Xe mau chóng dừng lại, chiếc xe phía sau cũng ngừng theo.



Tiếu Hồ Lâm khó hiểu ló đầu ra nhìn, ánh mắt tràn ngập ghen tị đến độ phiếm xanh. Lúc này Đường Miểu ngồi trên người Hổ Vương, còn Đường Tư Hoàng thì cưỡi Hổ Tướng, cả hai nhìn nhau mỉm cười, vỗ vỗ thú cưỡi dưới thân, hai chú hổ lập tức vọt tới trước. Từ xa hắn còn nghe thấy tiếng cười đầy vui sướng của Đường Miểu.



"Chú Tiếu, con chờ mọi người ở phía trước nha!"



"Anh cũng muốn cưỡi hổ." Tiếu Hồ Lâm quay sang nói với Đường Thất.



"Kiếp sau đi." Có một lần Hồ Đồ đội cùng làm nhiệm vụ với quân đoàn hoa quả, gặp được một chú sư tử có dị năng cực kỳ oai phong. Hắn và Tiếu Hồ Lâm định bắt nó rồi chinh phục nó, học theo tiên sinh và tiểu thiếu gia, để nó làm thuộc hạ, ai dè cả hai xà quần với nó suốt hai ngày, không chỉ không động được tới một sợi lông của nó, mà còn bị con sư tử đó hành cho chật vật. Nhưng mà, sau đó bọn hắn tận mắt chứng kiến Đường Tư Hoàng và Đường Miểu chỉ cho con sư tử kia ăn có một cục thịt, nó đã biếng nhác nhắm mắt để mặc hai người đó vuốt ve. Đúng thiệt là "người so với người càng tức chết người."




Vị đội trưởng nọ vội nói: "Không, không có gì cả, quân đoàn hoa quả và căn cứ Đường thành đều rất nổi danh ở đây. Chỉ là không ngờ lại được gặp người của quân đoàn hoa quả thôi. Vinh hạnh vinh hạnh!"



Một đồng đội của hắn còn kích động hỏi thẳng: "Xin hỏi hai người có mang theo lương thực sinh trưởng ở đó không? Nếu có thì chúng tôi có thể dùng giá cao để trao đổi."



Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mặc dù rất tự hào vì tiếng tăm của căn cứ Đường thành lan truyền xa như vậy nhưng vẫn biết đạo lý không nên công khai của cải của mình được, dĩ nhiên sẽ không nói thật.



Đường Tư Hoàng đáp: "Thật không khéo, chúng tôi muốn đến tỉnh F nên chỉ mang theo lượng thức ăn vừa đủ cho chuyến đi này. Đích đến vẫn còn khá xa, nếu như bán cho các vị thì sẽ không đủ cho chúng tôi."



Đội trưởng cũng thấy lời của thuộc hạ mình không ổn, liếc cậu ta tỏ vẻ không đồng ý, rồi nói với Đường Tư Hoàng: "Thật đáng tiếc, chúng tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi."



Lúc này, xe của Đường Nhất và Tiếu Hồ Lâm đã bắt kịp.



Đường Miểu và Đường Tư Hoàng lần nữa cảm ơn vị đội trưởng nọ, lên xe rời đi. Tiếu Hồ Lâm và Đường Thất cũng lên xe Đường Nhất.



"Hai người nói chuyện với bọn họ lâu như thế, là có tin gì đáng chú ý sao?" Tiếu Hồ Lâm hỏi.



Đường Tư Hoàng đáp: "Tránh thôn Tiểu Lý, chỗ đó không yên ổn."



*************