Tang Thi Luyến Ái Nhật Ký

Chương 6 : Lời tâm tình

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Ngày 16 tháng 6 năm 2023, tuyết lớn.



Đại bộ phận cửa hàng ở trung tâm thành phố hầu như bị hủy diệt, ừ, có thể nói do chính con người tự mình gây ra.



Khi tận thế ập đến, bọn họ không những tranh mua mọi thứ trong cửa hàng không nói, thậm chí còn xông vào nhà dân, đem những nhu yếu phẩm cùng với những vật dụng cần thiết lấy đi. Có người còn vì tranh cướp nhu yếu phẩm mà giết người cướp của, dù sau tận thế mà, dù ngươi có giết chết một người hay một chục người thì cũng chẳng có cảnh sát đến lập biên bản hay điều tra bắt người gì đâu.



Sau tận thế mười mấy năm, các cửa hàng trước đây bị cướp bóc phá hoại tan tành rốt cuộc cũng "được hồi sinh".



ZF Đầu tiên là điện được mở lại trong cả nước, sau đó là lợi dụng mạng lưới radio mà truyền bá tin tức, bọn họ ở các thành phố thành lập các căn cứ giao dịch.



Hiện tại bọn họ chuẩn bị thành lập "Gia viên", dọn sạch những đàn xác sống trong thành phố, một lần nữa mở lại các cửa hàng.



Ngày hôm qua lúc Kỷ Lê đi cùng Lê Hạ đến căn cứ giao dịch, Nàng thấy có nhiều người đã đến đây lựa chọn vị trí mở cửa hàng, mà chung quanh đám người kia vây quanh rất nhiều người khác, đám người này trước tận thế xưng là "Bảo tiêu" nhưng hiện tại nghề nghiệp này thực tự do, có thể kêu bọn họ là Lính đánh thuê. Ai có tiền, ai có thể cho bọn họ ăn ngon mặc ấm, thì bọn họ bán mạng vì kẻ đó. Có thể nói chức năng của họ như nhau, chỉ là Lính đánh thuê thì tự do hơn mà thôi!!!!



Kỷ Lê thở dài một hơi, dù bên ngoài nhiệt độ rất thấp trời đang đổ tuyết nhưng bên miệng của Nàng cũng không có hiện lên màn sương màu trắng, đó cũng là chuyện hiển nhiên, Nàng không có hơi thở, với lại Nàng cũng chẳng cần thở làm gì.



Nàng mặc quần áo thật dày, bộ đồ này là sáng nay, sau khi trời đổ tuyết còn chưa được năm phút, Lê Hạ đã mang xuống cho Nàng mặc vào.



Lê Hạ dường như đem Nàng trở thành búp bê thủy tinh vậy, bộ dạng thật là yếu ớt.



Sau khi cấp Nàng mặc quần áo vào thì Lê Hạ lại vội vàng rời đi, Nàng còn nhớ rõ lúc đó Lê Hạ vừa xoay người vừa cười nói với Nàng:


Kỷ Lê cầm cao dù, che cho Lê Hạ, khó hiểu nhìn nhìn không biết cô bé muốn làm gì.



"Tiểu Lê, ngươi đứng ở chỗ này đi." 



Lệ Hạ đứng ở bậc tam cấp cao nhất, từ chỗ này so ra, thân người cô bé cùng Nàng không hơn kém bao nhiêu. Cô bé thổi thổi khí vào hai bàn tay mình, sau đó áp chúng nó lên mặt của Kỷ Lê, hơi thở của cô bé ấm áp tràn đầy xung quanh khuôn mặt Nàng.:



"Mặt của tiểu Lê luôn lạnh như vậy sao??!!!"



Kỷ Lê lặng lẽ nhìn cô bé, Nàng không thể cảm nhận được bàn tay của Lê Hạ chạm vào khuôn mặt Nàng, Nàng chỉ có thể dựa vào những gì Nàng nhìn thấy nghe thấy mà tưởng tượng ra cái cảm giác đó.....Nàng cảm thấy...cảm giác kia đại khái là ấm áp, đúng vậy chắc là rất ấm áp.



"Hôm nay không nhìn thấy ngươi đứng dưới nhà, tôi cảm thấy rất hoang mang, vậy nên mới nhanh chóng thay quần áo ra ngoài tìm ngươi." Trong lúc Lê Hạ nói những lời này, tầm mắt của cô bé vẫn chăm chú nhìn về phía Kỷ Lê.



"Tôi rất lo, sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!!!"



Kỷ Lê cảm thấy luống cuống, cảm giác lúc này và lúc gặp người đàn ông khi nãy không giống nhau.



Lê Hạ vẫn còn đang tiếp tục nói, nhưng lúc này đây ánh mắt của Kỷ Lê thì chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lê Hạ, Nàng cảm thấy được trong ánh mắt Lê Hạ tràn đầy ánh sao, rất hấp dẫn, rất thu hút.



Không, có lẽ không cần phải có sao hay không có sao gì cả, chỉ cần người này là Lê Hạ, chỉ cần có sự xuất hiện của cô bé, tất cả lực chú ý của Nàng sẽ bị cô bé hấp dẫn. Không có chút nào dư thừa mà quan tâm cái khác.



"Nếu có thể nói cho ngươi biết mọi chuyện, tôi hy vọng ngươi có thể đứng bên cạnh tôi như thế này, mãi mãi."