Tàng Tình

Chương 16 :

Ngày đăng: 16:08 18/04/20


Xuân đã sâu, tơ liễu dai dẳng, phong cảnh hợp lòng người.



Vãn Nguyệt sơn trang ngụ tại Giang Nam, xây kề vào nước, hồ sen sóng xanh, đình đài chằng chịt, hành lang gấp khúc, xà nhà khắc lịch sự tao nhã, nơi chốn lộ ra hương sách ôn nhuyễn, đầy cái kiên cường và lệ khí của võ học thế gia.



Hình ảnh khiến người ta không khỏi xúc động như thế, có người ôn nhã như mực, trong xương thấm đẫm phần thanh nhã này, tích sương mù ven hồ Tây Tử, trong con ngươi chứa sơn minh cùng thủy tú, giương một cây ô cốt trúc tía, thân ảnh nhỏ bé chầm chậm hòa vào trong hương cỏ khói, như thơ như ảo.



Chỉ là tiết phương thảo xanh biếc này, Vãn Nguyệt sơn trang lại bao trùm một tầng tĩnh mịch làm người ta phải kìm lại.



Trong Phi Chiếu các mấy ngày qua mùi thuốc không ngừng, mùi vị cay cay đắng đắng, xen lẫn trong mưa phùn rả rích, phiêu tán không đi.



Nguyễn Tố Tuyết đưa chén thuốc không cho nha hoàn bên cạnh, sau đó đứng dậy động tác rất nhẹ buông màn giường xuống, cố gắng không quấy rầy đến người nằm trên giường.



Màn giường tinh tế dày đặc, kín đáo buông xuống, nhìn không thấy người nằm trên giường, chỉ có một cái tay quấn đầy vải trắng đặt ở ngoài đệm chăn, không bị màn giường che đi. Nguyễn Tố Tuyết cẩn thận đưa cái tay ấy về trong màn, sau đó liền mang theo nha hoàn nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi gian phòng.



Cửa kẽo kẹt một tiếng, như tiếng khóc nghẹn ngào.



“Kỳ phu nhân…” Nam nhân trung niên chờ trên hành lang vẻ mặt lo lắng, mới mở miệng, bị động tác đừng lên tiếng của Nguyễn Tố Tuyết chặn lại.



Nam tử gật đầu, chậm rãi đi theo Nguyễn Tố Tuyết dọc theo hành lang gấp khúc.



“Ta cho Lăng Thanh dùng chút thuốc an thần, phỏng chừng có thể ngủ trên mấy canh giờ.” Nguyễn Tố Tuyết nhẹ giọng nói: “Hắn từng ăn khôi thạch liên, vết thương khỏi rất nhanh, lại thêm bí phương độc môn nối gân bó xương tổ truyền của Nguyễn gia ta, sau này muốn lại sử dụng kiếm ắt không có gì đáng ngại.”



“Những ngày qua làm phiền Kỳ phu nhân lo lắng.” Nam nhân chắp tay thi lễ.



“Ai, nói chi vậy.” Nguyễn Tố Tuyết quay đầu lại nhàn nhạt nhìn cửa phòng khép chặt, lại quay đầu, “Nếu không có Lăng Thanh, ngày hôm nay mẫu tử ta cũng sẽ không bình yên ở đây… Lăng trang chủ vốn nên ôm tôn tử dưỡng già, bởi vì ta mà…”



Lăng Quảng Hải khoát tay áo, “Kỳ phu nhân không cần ray rứt trong lòng, Kỳ tướng quân suốt đời vì nước quân trang không cởi lui địch sa trường, lại bị người gian hãm hại, Hoắc Hiền lão tặc kia lại ngay cả phu nhân một giới nữ lưu và hài nhi chưa đầy một tuổi cũng không buông tha, bảo chúng ta làm sao khoanh tay đứng nhìn? Huống chi Kỳ tướng quân còn từng cứu một mạng của lão phu, chỉ là không nghĩ tới… Lăng Thanh hài tử kia, lại chấp niệm đến tận đấy.”



Nguyễn Tố Tuyết không lên tiếng nữa.



Tình huống của Lăng Thanh rất không tốt.



Thảm trạng hôm đó trông thấy khi trở về, Nguyễn Tố Tuyết ngoài đau lòng và bi phẫn, cũng ý thức được tình huống lúc đó rất bất lợi với bọn họ, e sợ đến lúc người trong thôn phát hiện giải thích không được, nàng suốt đêm mang theo Lăng Thanh và Kỳ Chiêu rời khỏi huyện Thanh Vân.



Tới Dương châu nhìn thấy phân hiệu của Uy Viễn tiêu cục, nàng lấy lệnh bài của Dương Trấn Hải ra, để Uy Viễn tiêu cục lập tức liên hệ người của Vãn Nguyệt sơn trang. Vết thương trên người Lăng Thanh rất nặng, kiếm kia đâm xuyên xương bả vai phải, tổn thương kinh mạch, xương cổ tay trái gãy, còn có nội thương nghiêm trọng, thế nhưng vết thương nặng lại không ở trên người…



Nguyễn Tố Tuyết không biết đối phương rốt cuộc là cao thủ thế nào, lại có thể làm Lăng Thanh bị thương nặng đến như vậy, nàng cũng không cách nào tưởng tượng được tình huống khi đó… Thực ra là nàng không dám nghĩ tới, hình ảnh máu tanh mà tàn khốc như thế sợ rằng cho dù ai cũng chịu không nổi.



Chỉ nghe được tiếng kêu gào gần như tuyệt vọng và lời đau đớn vô nghĩa trong hôn mê của Lăng Thanh, đã làm nàng đau lòng như cắt, mỗi một lần đều cơ hồ chảy lệ đút thuốc trị thương cho Lăng Thanh.



Lăng Quảng Hải rất nhanh liền mang theo người tìm tới, lúc trông thấy bọn họ Lăng Quảng Hải cũng sững sờ.



Vốn trước đó không lâu mới từ chỗ Đông Ly Mộ Vân lấy được tin tức trong cung, nói vợ và con của Kỳ Tĩnh Việt đã mất, cao thủ giang hồ đi cùng bọn họ sống chết không rõ, hiển nhiên không ngờ gặp được nhi tử sống chết không rõ kia của ông ở đây, càng không nghĩ tới phu nhân và hài tử của Kỳ Tĩnh Việt lại vẫn còn sống.



Nguyễn Tố Tuyết không yên lòng giao Lăng Thanh bị thương nặng cho đại phu khác, liền mang theo Kỳ Chiêu cùng đám người Lăng Quảng Hải trở lại Vãn Nguyệt sơn trang.



Lăng Thanh dọc theo con đường này khi thì thanh tỉnh khi thì hôn mê, lúc thanh tỉnh tựa như đổi thành người khác, hoàn toàn không còn phần ôn nhã trầm liễm trước đây, giống như một con dã thú không bị khống chế, nóng nảy, con mắt đỏ ngầu gặp người liền giết, mấy người đều lôi không được, thậm chí ngay cả Lăng Quảng Hải cũng không nhận ra.



Nguyễn Tố Tuyết không thể làm gì khác hơn là hạ thuốc an thần trong thuốc trị thương của hắn, Lăng Thanh vẫn ngủ suốt, thế nhưng không yên, thường thường vừa đổ mồ hôi vừa nói mê, liên tục nhắc tới “hài tử”, “hài tử”.



Bộ dạng này là giấu giếm không nổi nữa, Nguyễn Tố Tuyết không thể làm gì khác hơn là nói cho Lăng Quảng Hải, bọn họ vốn đã có một tôn tử, chỉ nhỏ hơn Kỳ Chiêu mấy tháng, nhưng bị người của Hoắc Hiền tưởng là hài tử của nàng… Lăng Thanh không thể cứu hài tử, bị kích thích quá lớn nên mới…



Lăng Quảng Hải với Lăng phu nhân đương nhiên là đau xót muôn phần, đó là trưởng tôn của bọn họ, nhưng ngay cả một lần cũng không được thấy.



Thế nhưng Nguyễn Tố Tuyết biết, đau đớn trong lòng Lăng Thanh càng sâu hơn.



Hắn trải qua biết bao nhiêu ngày đêm không dễ mới tiếp nhận chuyện mình lấy thân nam tử mang thai, lại chịu đựng mấy tháng mới sinh hạ được hài tử, đó là máu trong lòng, thịt trong tay hắn… Nàng thậm chí còn nhớ khi thanh niên cười nhẹ nói, đó là hài tử của hắn, là người sau này sẽ thừa kế Vãn Nguyệt sơn trang, mà hắn, thì muốn làm một phụ thân tốt nhất trên đời này, cái kiên định ôn hòa thản nhiên kia… Thế nhưng tất cả đều giống như ngày hôm qua, ngày hôm qua đều đã mai một…



Sau một tháng tĩnh dưỡng tại Vãn Nguyệt sơn trang, tình huống của Lăng Thanh hơi có chiều hướng tốt, lúc thanh tỉnh không nóng nảy phát cuồng nữa, chỉ là nhốt mình bên trong phòng, rất an tĩnh cũng không mở miệng nói chuyện, như không có sức sống. Mà khi màn đêm hạ xuống, vẫn phải dựa vào thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ.



Nguyễn Tố Tuyết thấy hắn như cái xác không hồn, trong lòng không nỡ nhưng lại không có cách nào, nàng có thể chữa khỏi vết thương trên người Lăng Thanh, thế nhưng vết thương trong lòng hắn… không thuốc để chữa.



Ngày hôm đó, Nguyễn Tố Tuyết vẫn cùng nha hoàn đưa chén thuốc cho Lăng Thanh, cũng muốn ở bên cạnh xem hắn uống hết.



Nhìn Lăng Thanh mặt không thay đổi lặng lẽ bưng chén lên, lại không nói cái gì uống vào từng ngụm, Nguyễn Tố Tuyết không khỏi nhớ tới bộ dáng thanh niên nghĩ đủ mọi phương pháp trốn uống thuốc dưỡng thai khi đó, mũi đau xót, nghiêng đầu qua một bên.



“Kỳ phu nhân…”




Yên Vân Liệt đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nắm lấy vai Lăng Thanh lắc hắn, “Hắn có phải còn sống hay không? Hắn hiện giờ ở nơi nào? Ngươi mau nói cho bản tọa!”



Khóe miệng Lăng Thanh khẽ cong, lộ vẻ mỉa mai, “Ngươi xuống âm tào địa phủ là có thể tự mình đi hỏi hắn.”



Yên Vân Liệt nghe vậy, trong khoảnh khắc ngây người, sau đó đứng thẳng, cũng nắm bả vai Lăng Thanh bỗng nhiên kéo hắn từ mặt đất lên, “Ngươi không phải là muốn tính mạng của bản tọa?”



Lại răng rắc một tiếng, y đỡ lấy cổ tay bị y bẻ của Lăng Thanh, lần mò Quy Mộng trên mặt đất đặt vào trong tay hắn, cầm lấy tay hắn kề Quy Mộng trên cần cổ của mình.



“Bản tọa cho ngươi giết! Bản tọa cho ngươi cái mạng này! Mặc ngươi thiên đao vạn quả hay là ngũ mã phân thây!” Yên Vân Liệt kích động lớn tiếng nói, trên tay dùng sức mấy phần, mũi Quy Mộng lưu lại một hồng tuyến dài nhỏ trên cổ y, “Sao không động thủ? Ngươi không phải vừa rồi còn muốn cùng đến chỗ chết với bản tọa?”



Động tác không tiến thêm một bước, hai người đều mở to hai mắt nhìn đối phương. Sau một lúc lâu, Yên Vân Liệt bình tĩnh một chút mới mở miệng, “Mong rằng Lăng thiếu hiệp cho biết tung tích của Tần Lâm, bản tọa chỉ muốn gặp hắn một lần, nhìn từ xa là được rồi, sau đó mạng này… mặc ngươi lấy đi.”



Lăng Thanh có chút không dám tin mình nghe được cái gì, ngực thình thịch nhảy loạn.



Yên Vân Liệt lại vì thấy Tần Lâm có thể cho hắn tính mạng… Vì sao? Hắn cho rằng y đã sớm quên hắn, hắn cho rằng y sớm đã có người mới dắt tay cùng đi, thế nhưng trong lòng người kia vẫn còn nhớ tới “Tần Lâm”… Vì sao? Đến tột cùng là vì sao? Lẽ nào… Lẽ nào hắn…



“Hắn… chẳng lẽ quan trọng như thế?” Không khỏi thốt ra.



Yên Vân Liệt ngẩn ra, sau đó mặt hơi nghiêng, hơi nhếch khóe miệng, như cười như không, “Rất quan trọng…”



Y không chút nghĩ ngợi trả lời, thanh âm trầm thấp thuần hậu quanh quẩn trong rừng, “Hắn là người bản tọa có thể vứt bỏ tất cả thậm chí cả sinh mạng, vì hắn, bản tọa làm người của chó săn bị người nhục mạ cũng chưa từng hối hận, cho dù núi đao biển lửa vạn kiếp bất phục, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tần Lâm, bản tọa đều không chối từ.”



Ôn nhu trong lời nói không khỏi làm cho lòng người ta nhộn nhạo, mà phần kiên định trong ngôn từ ấy, đủ để làm người ta tin tưởng y ôm cảm tình chân thành ra sao với hắn.



Lăng Thanh bối rối, sau đó lại đột nhiên phục hồi tinh thần lại, “Yên giáo chủ, là chính ngươi muốn đi nương nhờ gian thần, đừng tìm cớ gì kéo người chịu tội thay, Tần Lâm đối xử với Yên giáo chủ ngươi như thế nào, lại muốn cho Yên giáo chủ không tiếc đeo tội danh nặng như thế? Làm hi sinh lớn như thế?”



“Ngươi không tin?” Yên Vân Liệt sửng sốt, ngưng con ngươi trầm mặc một hồi, sau đó có chút chua chát nhếch môi, “Đúng vậy, ngay cả Tần Lâm cũng không tin bản tọa…”



Yên Vân Liệt buông bàn tay nắm chuôi kiếm của Lăng Thanh ra, sau đó đứng dậy, “Lăng thiếu hiệp, bản tọa cũng không phải là người nói không giữ lời, nhưng bản tọa còn có chuyện quan trọng trong người, chắc chắn không thể chết ở chỗ này, đợi lấy được phương pháp giải ‘Cập Đệ’, sẽ tự mình đến tìm Lăng thiếu hiệp, đến lúc đó vô luận Lăng thiếu hiệp có nguyện ý cho biết tung tích của Tần Lâm hay không, mạng này của bản tọa, cũng là của Lăng thiếu hiệp.”



Y nói xong, miệng ngậm ngón trỏ thổi ra một tiếng huýt sáo dài trong trẻo, tiếng huýt thong dong vang lên, liên miên không dứt giữa sơn cốc, vang vọng từng đợt. Một lát sau ngựa của Yên Vân Liệt xuất hiện trong sơn cốc, nện móng đến trước mặt Yên Vân Liệt.



Yên Vân Liệt vuốt vuốt lông con ngựa, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhợt nhạt có mấy phần tà khí.



“Phiền toái Lăng thiếu hiệp mang một câu cho Tần Lâm hộ bản tọa, ‘Hữu tình đều là duyên, vô tình tương tư khổ’, bản tọa và hắn vô duyên lại hữu tình, mà tình này thiên địa có thể chứng, nhật nguyệt có thể giám. Bản tọa đi trước, chuyện ước định với Lăng thiếu hiệp nhất định không vi phạm!”



Dứt lời, y xoay người lên ngựa, điều khiển ngựa không ngừng giậm móng dưới chân, sau khi làm động tác chào Lăng Thanh, đánh ngựa mà đi.



Lăng Thanh ngồi dưới đất sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng đứng lên xoay người lại, chỉ nhìn thấy xa xa một mạt thân ảnh, tay áo màu đen, vạt áo tung bay. Cổ tay cầm kiếm của Lăng Thanh xoay một cái, Quy Mộng trong lòng bàn tay hắn xoay bị hắn trở tay cầm lấy, nâng cánh tay lên muốn ném kiếm về phía bóng lưng kia…



Dùng sức đến phân nửa, tay lại cương giữa không trung, run rẩy, Lăng Thanh có chút suy sụp nhắm mắt lại, thu tay về.



Tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, mang đi cả bóng lưng rộng lớn kia, mang đi ngơ ngẩn, một luồng tinh thần.



Hữu tình đều là duyên, vô tình tương tư khổ…



Sáng sớm, quản gia mở cửa, liền thấy ở cửa ngồi một người, thân thể nghiêng ngiêng dựa vào sư tử bằng đá ở cửa, trên người quần áo bẩn thỉu, trên cổ tay vạt áo còn dường như có vết máu khô. Cho rằng kẻ lang thang nơi nào, đang muốn đuổi người, liếc mắt thoáng nhìn kiếm đặt bên cạnh người nọ.



A? Đây không phải là kiếm Quy Mộng của thiếu trang chủ sao?



Lại nhìn người ngồi ở chỗ kia dường như đang ngủ ấy, sau một khắc, lão nhân đi đứng không linh hoạt xoay người vừa chạy vừa gọi bên trong, “Lão gia! Lão gia! Thiếu trang chủ đã trở về!”



Mọi người mặt ủ mày chau ngồi trong đại đường, nghe được thanh âm của lão quản gia, không hẹn mà cùng đứng lên, bước nhanh về phía cửa.



Lăng Thanh mang theo một thân thương trở về Vãn Nguyệt sơn trang, thế nhưng so với bộ dáng hỗn độn điên cuồng mà lại mất hồn mất vía lúc trước, sau khi trở về lần này người thanh tỉnh hơn rất nhiều, lúc nên uống thuốc thì uống thuốc, lúc nên ăn cơm thì ăn cơm, thỉnh thoảng còn có thể nói giỡn hai câu, dường như khôi phục lại như trước đây.



Mọi người đều không dám hỏi hắn đi nơi nào, sợ người vừa mới khá hơn chút lại bị kích thích.



Song bi thống mất đi hài tử này, Lăng Thanh chỉ sợ cả đời cũng không quên được. Hắn hận Yên Vân Liệt, hận y bán mạng cho gian nhân, hận y gián tiếp sát hại cốt nhục của bọn họ. Thế nhưng khi Yên Vân Liệt nói y làm như vậy là vì Tần Lâm, Lăng Thanh trong nháy mắt ấy như bị sét đánh.



Tại sao là vì Tần Lâm?



Y rốt cuộc làm cái gì vì Tần Lâm?



Rõ ràng mình chính là Tần Lâm, nhưng hắn lại đoán không ra liên hệ ẩn hàm trong chuyện này.