Tàng Tình
Chương 19 :
Ngày đăng: 16:08 18/04/20
Tin tức Hoắc Hiền bị hiệp sĩ giang hồ ám sát, không bao lâu đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
Khi cấm quân tới chỉ thấy một thảm trạng, trên mặt đất ngã rất nhiều người, trong đó bao gồm nhị hoàng tử Thừa Thụy vương. Tam hoàng tử An Dương vương cũng ở đây, nhưng hắn ngược lại không bị thương một cọng lông. Tiểu hầu gia Đông Chu vương và một vị công tử khác đều có dấu hiệu trúng độc. Trên mặt đất có tay tàn, chân gãy, mắt, mảnh thịt gọt trên cơ thể người hư hư thực thực, còn có một đám than cốc không biết là cái gì.
Thế nhưng chân chính xảy ra chuyện gì, vả lại vì sao Thừa Thụy vương cùng An Dương vương đều xuất hiện ở nơi đó, người ở đấy khi ấy đều duy trì trầm mặc.
Thật ra là An Dương vương nhận được hội báo, Thừa Thụy vương dẫn người đi Hoắc phủ, trong lòng hắn biết là vì bản đồ lăng Diễm đế trong tay Hoắc Hiền kia, nhưng không ngờ đối phương đã vậy còn quá vội vã ra tay.
An Dương vương không quan tâm bản đồ ấy trong tay ai, thế nhưng Đông Ly Mộ Vân cho rằng đó là thứ tiên đế giao cho Kỳ gia, không thể rơi vào trong tay người có bụng dạ khó lường, liền bảo An Dương vương ra mặt đi ngăn Thừa Thụy vương.
Lăng Thanh trong lúc ở trà lâu vô tình nhìn thấy bọn họ vội vã rời phủ, liền đi theo.
Tới Hoắc phủ, thị vệ Thừa Thụy vương lưu lại nổi lên tranh chấp với đám người An Dương vương. Lăng Thanh leo tường mà vào, thấy trước một gian phòng ngã mấy người, liền leo lên nóc gian phòng đó. Nhưng gỡ mảnh ngói lại phát hiện Hoắc Hiền giằng co với Yên Vân Liệt ở bên trong, liền án binh bất động trên nóc nhà, cho đến khi nhìn thấy tay Hoắc Hiền từ dưới bàn lấy ra một cái ống trúc…
Cập Đệ?!
Thứ đã hại bao nhiêu người đó… Trong đầu Lăng Thanh nóng lên, trực tiếp phá ngói mà vào…
Cầu Tử Câu phía tây thành.
Yên Vân Liệt đã tắm rửa lau sạch một thân máu tanh, vẫn như dĩ vãng mặc một bộ hắc sam gấm, trên cổ áo tay áo vạt áo có hoa văn kết hợp giữa gấm đỏ thẫm và chỉ bạc.
Đứng trên cầu, gió đêm phất áo, vô cùng đứng đắn đàng hoàng, hơn nữa dung nhan tuấn mỹ khóe miệng mơ hồ mỉm cười, thỉnh thoảng dẫn tới sự chăm chú ngượng ngùng của nữ tử đi qua cầu.
“Yên giáo chủ quả nhiên là người giữ đúng hẹn.”
Yên Vân Liệt quay người lại, vẽ ra một vòng rung động cùng với dây cột tóc gấm có hoa văn tương đồng trên bầu trời. Nhìn thấy người, khóe miệng tà khí khẽ nhếch, “Còn phải đa ta tín nhiệm của Đông Ly minh chủ.” Nói xong liền lấy ra một cái bình ngọc từ trong ống tay áo, “Một viên là được, nếu như trúng độc sâu thì cách một ngày lại uống.”
Đông Ly Mộ Vân đưa tay muốn nhận lấy, không ngờ tay Yên Vân Liệt ngoặt một cái, thu bình ngọc kia lại, “Đông Ly minh chủ có còn nhớ chuyện bản tọa hỏi lần trước?”
Đông Ly Mộ Vân nhíu mi nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu, “Xin hỏi là chuyện gì?”
Yên Vân Liệt cũng thu hồi nụ cười trên mặt, ngưng một thân hơi thở nghiêm túc, Là một người tên là Tần Lâm.”
Đông Ly Mộ Vân hơi nhớ ra, lần trước khi giả làm gánh hát tới ám sát Hoắc Hiền, hình như từng nghe y hỏi câu này. “Tại hạ xác thực chưa từng nghe nói người này, không biết hắn là người nào của Yên giáo chủ? Lại khiến Yên giáo chủ nhớ mãi không quên như thế?”
“Một người rất quan trọng…” Quan trọng đến mức hắn không tiếc danh dự, không tiếc đạo nghĩa giang hồ cũng phải bảo vệ, thế nhưng… làm nhiều như vậy, chung quy thất bại trong gang tấc…
Yên Vân Liệt lộ ra một mạt cười khổ thảy bình ngọc trong tay kia qua, khi xoay người muốn đi lại bị Đông Ly Mộ Vân lên tiếng gọi lại.
“Yên giáo chủ xin dừng bước.”
Yên Vân Liệt dừng lại xoay người, trên mặt mang một chút sốt ruột.
Đông Ly Mộ Vân tiến lên một bước tay chỉ ngang hông y, “Xin hỏi Yên giáo chủ, miếng ngọc này là từ đâu mà ra?”
Yên Vân Liệt theo phương hướng tay hắn chỉ nhìn về phía thắt lưng mình.
Ngang hông hắn đeo miếng ngọc bội, chất lượng và chạm trổ đều thực bình thường, chỉ vì thường bị người nắm trong tay vuốt ve, ngọc bội lộ ra vẻ sáng bóng ấm áp. Trước khi ra cửa hắn đang cầm trên tay vừa nhìn vừa ngẩn ngơ, Hoài Điệp thay y phục cho hắn liền thuận tay cầm xâu lên cho hắn.
Ngọc này không phải của ai khác, chính là ngọc hôm đó Tần Lâm lấy làm vốn tại sòng bạc. Sau này hắn đòi về từ lão bản của sòng bạc, nhưng vẫn không trả lại cho Tần Lâm, hôm nay chỉ có thể nhìn nó, thấy vật nhớ người.
“Miếng ngọc bội này của bản tọa có gì không ổn?”
Thấy bộ dáng Yên Vân Liệt tựa hồ rất để ý, Đông Ly Mộ Vân vội vã giải thích: “Tại hạ thấy miếng ngọc ấy cực kỳ quen mắt, rất giống một khối tại hạ đã từng đưa cho một vị bằng hữu.”
“Ngươi nói cái gì?” Yên Vân Liệt nhíu mày.
Đông Ly Mộ Vân chỉ chỉ một vết khắc trên miếng ngọc, “Bởi vì là tại hạ tự tay khắc, cho nên ấn tượng rất sâu với vết khắc này, lúc đó lực đạo giữ không tốt, vì thế chỗ đó cũng không phải là hoa văn mà là bị khắc nhầm.”
Yên Vân Liệt nhấc ngọc bội trong tay nhìn kỹ, phát hiện đúng như Đông Ly Mộ Vân nói, vết đao chỗ đó đột ngột, hiển nhiên là khắc hỏng. Nói như vậy…
Tay cầm ngọc bội của Yên Vân Liệt hơi run, “Vị bằng hữu kia của ngươi là ai?”
“Yên giáo chủ thật ra cũng biết… Đó là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh.” Đông Ly Mộ Vân thản nhiên đáp một danh hiệu, lại không biết đã dấy lên sóng to gió lớn trong lòng Yên Vân Liệt.
“Không biết Yên giáo chủ lấy được ngọc này từ đâu?”
Thấy Lăng Thanh và Yên Vân Liệt hai lần gặp mặt đều vung tay, Đông Ly Mộ Vân nghĩ thế nào cũng cảm thấy ngọc kia không thể do Lăng Thanh đưa cho y. Thế nhưng thứ mình cho Lăng Thanh bây giờ lại treo trên người kẻ khác, trong lòng hắn ít nhiều có chút không thoải mái. Vốn nghĩ đối phương nếu như không để ý sẽ đòi lại, thế nhưng Yên Vân Liệt một câu không nói liền lạnh mặt xoay người đi.
Trên người Đông Ly Mộ Vân có độc chưa giải hết, không thể thi triển khinh công theo sau, chỉ có thể nhìn y rời đi.
Mưa phùn như tơ, dệt nên một mảnh hoặc tình và phiền muộn uyển chuyển nhân thế. Trên thuyền hoa khúc nghệ (1) thanh linh, Yên Vân Liệt một người ngồi trên mạn thuyền tầng hai, cầm chén suy tư.
Nghi vấn kết sâu trong lòng kia đã được giải phân nửa, chỉ đợi y tự thừa nhận…
Không nghĩ tới là hắn… Thế nhưng vẫn luôn không nghĩ tới là hắn…
Tần Lâm, Lăng Thanh, Tần Lâm, Lăng Thanh…
Giản đơn như thế, nhưng khiến y nhớ một năm, nghĩ một năm, tìm tìm kiếm kiếm một năm.
Thật ra y cũng có ít nhiều ấn tượng với thanh niên luôn đi theo bên người Đông Ly Mộ Vân này, mấy lần gặp mặt không nhiều, thấy đều là một khuôn mặt bình tĩnh ôn hòa, ăn mặc càng giống một người đọc sách, thế nhưng so với Đông Ly Mộ Vân khí vũ hiên ngang lại tuấn dật không tầm thường, tuổi còn trẻ đã ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm bên cạnh hắn mà nói, thanh niên thực sự cực kỳ bình thường, ngược lại thân kiếm pháp kia còn không phụ hư danh.
Song, đã biết thân phận chân thật của Tần Lâm, Yên Vân Liệt lại không cao hứng chút nào.
Trong ý thức của y, Tần Lâm là Tần Lâm, Lăng Thanh là Lăng Thanh, Tần Lâm là người kỳ quặc tính tình có phần ác liệt lại thích giả bộ bản thân rất thành thục ổn trọng ấy, là người mình thích, là người mình có thể buông tha tất cả để giữ lại.
Thế nhưng Lăng Thanh, chỉ là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, người từng đâm mình một kiếm, từng bị mình đánh trọng thương, sau đó lại lừa mình đi Thập Quân sơn thiếu chút nữa cùng vào chỗ chết, còn tự tay giết Hoắc Hiền chặt đứt đường sống của Tần Lâm… Trên người hắn chỉ cảm thấy hận đối với mình, dường như muốn ăn sống nuốt tươi mình, hận đến thiên đao vạn quả cũng không thể thỏa mãn…
Rốt cuộc là vì sao? Lại hận mình như thế?
Hắn nhận ra ý cười trên mặt Lăng Thanh kia, mỗi lần thấy đều bốc lên một trận sợ hãi từ đáy lòng.
Lần đầu tiên là ở thôn Từ gia, hắn ngã dưới chân mình, trên người đều là vết thương, mắt thấy hài tử kia bị người của Hoắc Hiền loạn đao chém chết nhưng không cách nào đi cứu, sau đó hắn ngẩng đầu lên chính là cười với mình như vậy. Lần thứ hai thì lại là trên Thập Quân sơn, trước khi hắn muốn cùng đến chỗ chết với mình, bây giờ là lần thứ ba…
Nụ cười kia, mang theo ý mỉa mai nồng đậm, tựa như đang cười nhạo y, cũng như đang cười nhạo chính hắn, lại tựa như tuyệt vọng đã không còn gì quyến luyến, chứa bi ai đâm vào lòng người.
Sau khi trận cực sợ trong lòng Yên Vân Liệt ấy rút đi, lại xông lên một trận bất an.
Thê tử và nhi tử của Kỳ Tĩnh Việt vẫn còn trên nhân thế, như vậy hài tử ngày đó kia…? Mà người trước mắt này lại hận mình như thế, hận không thể bầm thây vạn đoạn, thiên đao vạn quả chính mình…
“Là có một hài tử… Đúng hay không?” Yên Vân Liệt hỏi lại lần nữa, tay nắm bả vai hắn hơi thả lỏng, khẩu khí đổi thành dè dặt và mấy phần lấy lòng. Y hi vọng một tia phỏng đoán vừa mới xẹt qua trong lòng mình chỉ là phỏng đoán, nếu không… như vậy rất đáng sợ!
Lăng Thanh chớp mắt, đáy mắt trong suốt dậy lên từng cơn sóng, ý cười nơi khóe miệng hắn càng nồng đậm hơn.
Đúng rồi, có một số việc, y nên biết… Mà lỗi lầm không thể bù đắp này, chung quy cần chính mình tới đối mặt.
“Đúng là có một hài tử… Của ta, cũng là của ngươi…” Thanh âm của Lăng Thanh chậm rãi nhẹ nhàng, lại như một tảng đá lớn đập vào trong lòng Yên Vân Liệt, làm y không khỏi lại nắm chặt bờ vai của hắn.
Cảm thụ được hai tay đối phương nắm mình đang không ngừng run rẩy, Lăng Thanh nhắm mắt lại, trước mắt lại lần nữa hiện lên hình ảnh máu tanh hôm đó, hắn nhíu mày, ngực như cắt, “Thế nhưng…” Cắn răng, bàn tay bất giác nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, “Đó là một hài tử… không nên sinh ra trên đời này…”
Yên Vân Liệt khiếp sợ trong nháy mắt, sau đó khí huyết ở ngực cuồn cuộn, một cỗ vị tanh ngọt xông thẳng lên cổ họng. Hắn buông tay nắm bả vai Lăng Thanh ra, lảo đảo về phía sau hai bước.
“Là hài tử kia… Thật sự là hài tử kia…”
Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy một trận choáng váng, đưa tay muốn đi đỡ trán, cảnh vật trước mắt vừa chuyển lại là hiện ra tình hình hôm đó. Lăng Thanh khắp người máu tươi ngã bên chân mình, thủ hạ của Hoắc Hiền ôm một tã lót vải lam.
Hài tử kia… Hài tử ngay trước mặt mình bị người loạn đao chém chết kia vậy mà là thân cốt nhục của mình!
Không nén được bi thống, chân khí chạy loạn trong cơ thể, bàn tay buông xuống bên người của Yên Vân Liệt siết chặt, xương ngón tay phát ra tiếng răng rắc, phẫn hận không chỗ phát tiết, khắc chế không được, cuối cùng ngửa đầu bi thương gào một tiếng, như sư tử rống hổ gầm, chấn đến những xích sắt trong phòng hình phạt vang lên leng keng.
“Vì sao?!” Thân hình Yên Vân Liệt hơi dịch, nhanh như lôi điện bức tới trước mặt Lăng Thanh, lại lần nữa bóp cổ hắn đặt cả người hắn trên tường, “Vậy chẳng lẽ không phải là hài tử của chính ngươi? Ngươi cứ nhẫn tâm như vậy? Ngươi cứ tàn nhẫn đến quyết tâm như thế?”
“Vậy còn ngươi?” Lăng Thanh bị bóp đến thở không nổi, khó khăn bật ra, “Bởi vì không phải là hài tử của mình… ngươi có thể trơ mắt nhìn nó bị người ném trên mặt đất,, bị người từng đao từng đao…”
Từng đao từng đao ấy chém lên người hài tử, nhưng cũng là chém vào trong lòng hắn, lân nhi mà hắn lấy thân nam tử vất vả mang thai lại không cẩn thận sinh non mới có được… Hắn chưa từng không muốn đi ngăn cản, chưa từng không muốn đi cứu nó, thế nhưng…
“Yên Vân Liệt… Là lỗi của ta, ta không nên gạt ngươi thân phận và lai lịch của mình, lỗi này từ thời khắc ta đeo lên chiếc mặt nạ ấy đã sớm định trước… Thế nhưng, còn ngươi? Ngươi luôn mồm vì người trong lòng kia mà có thể vứt bỏ đạo nghĩa, vứt bỏ nhân tính, ngươi có từng nghĩ tới là ích kỷ của ngươi mới đúc thành cục diện không thể vãn hồi ngày hôm nay? Nếu như chết đích thực là nhi tử của Kỳ Tĩnh Việt, ngươi quả thật có thể không chút áy náy ôm người trong lòng ngươi kia ân ân ái ái bạc đầu đến già?”
“Yên Vân Liệt… Ngươi chung quy sẽ có một ngày vì ích kỷ giờ phút này của ngươi mà trả giá đại giới hối hận cả đời!”
Lời Linh Quân nói ngày đó vang vọng bên tai, Yên Vân Liệt nhìn về phía Lăng Thanh, chỉ thấy sắc mặt hắn tái mét nhưng hoàn toàn không kháng cự, ngón tay buông lỏng, mặc hắn ngã ngồi dưới đất.
Thảo nào lại là biểu tình như thế, thảo nào hận mình không đội trời chung, không lột da mình cắn máu thịt mình không được.
Thì ra đó là nguyên nhân, thì ra đây chính là toàn bộ chân tướng…
Nghĩ Yên Vân Liệt y phong lưu một đời, lại thua trong tay một người tên là Tần Lâm, chưa từng thấy diện mạo, cũng không biết lai lịch của hắn, nhưng y yêu hắn thương hắn vì hắn vứt bỏ danh dự, vứt bỏ đạo nghĩa giang hồ, kết quả là ngay cả tính mạng hài tử của mình cũng tự tay ném đi.
Nhớ tới khi mình biết sẽ có một hài tử với Tần Lâm, là cao hứng và khó nhịn biết bao, tưởng tượng khi mình ôm sinh mệnh mềm mềm nho nhỏ ấy vào trong ngực sẽ là hoàn cảnh nào, song không thể nghĩ ra, hài tử mà y vạn phần chờ đợi ấy đã chết ngay trước mặt mình, mà mình ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
Ánh mắt của Yên Vân Liệt rơi trên người Lăng Thanh, nhìn thân ảnh quen thuộc đến sớm đã in sâu trong óc, khắc vào đáy lòng này, trong lòng không ngừng tự hỏi, vì sao hắn lại là Tần Lâm? Vì sao người trước mắt này chính là Tần Lâm?
Tần Lâm của y hẳn là phải tiêu sái như gió phiêu dật như mây, Tần Lâm của y hẳn là phải sáng rõ như hào quang màu hoa cuối chân trời, Tần Lâm của y… Tần Lâm của y có chút ngạo khí, có chút lỗ mãng, có chút táo bạo, giống như con mèo có móng sắc lại không đả thương được người…
Không phải là hắn!
Không phải là Tần Lâm!
Người này không phải là Tần Lâm!
Yên Vân Liệt lắc đầu, lửa giận cùng bi thương thiêu hết tất cả lý trí của y, trong mắt y, người trước mắt này không phải là người ngày xưa y yêu đến không kiềm chế được, cũng không phải người y tìm tìm kiếm kiếm dùng hết mọi phương pháp tìm đến, mà là một tội nhân, tội nhân lưng đeo nợ máu.
Vung tay lên, roi treo trên tường bỗng nhiên bay vào trong tay y.
Bộp!
Một tiếng vang trong trẻo giòn giã, mấy miếng vải như cánh bướm bay lên, Lăng Thanh bị đau đến ngẩn ra, ngước mắt liền chống lại một đôi mắt hung tính nộ sát. Lúc đó sau khi bất chấp ngăn trở của y hành hạ Hoắc Hiền đến chết từng thấy y như thế này, là Yên Vân Liệt hắn không nhận ra.
Bộp! Lại là một roi hạ xuống, rót đủ nội lực, không lưu tình chút nào, còn chưa đợi người lấy hơi đã lại mấy roi rơi xuống, quất vào lưng cánh tay và trên đùi hắn.
Tiếng roi không ngừng, huyết vũ như bay, vải bị rách nát như lá rụng bay rơi tứ tán.
Lăng Thanh không có phản kháng, cứ như vậy mặc cho y đánh, chưa được mấy cái trên người đã huyết nhục mơ hồ.
Là lỗi của hắn, khi đó dưới Trần sơn, nếu như hắn không đeo mặt nạ giấu giếm thân phận của mình, nếu như không hãm vào sớm chiều ở chung sau đó mà không thể tự thoát khỏi, có lẽ giờ phút này, vẫn còn như lúc đầu —
Tơ liễu xanh biếc, khói sóng trong veo, thuyền hoa chở người nọ chậm rãi mà qua trên mặt hồ, tiếng ca nhẹ nhàng du dương của ca nữ và với tiếng cười sang sảng của y theo gió khẽ bay. Hắn nghỉ chân trên bờ, si ngốc mà nhìn, thật lâu không nỡ dịch tầm mắt đi…
Đó là ma chướng của hắn, cũng tạo nên tất cả sai lầm cùng hối hận này…
Nếu thật muốn mình đền mạng cho hài tử… Vậy mạng này cứ lấy đi… Vốn không thể lưu luyến, không bằng sớm làm thống khoái…
Có thể đi theo hài tử của mình… có thể thấy nó…
Trước khi đau đến mất đi ý thức, Lăng Thanh nghĩ vậy trong lòng.
Chú thích
(1) khúc nghệ: nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian