Tàng Tình

Chương 2 :

Ngày đăng: 16:08 18/04/20


Dưới chân núi, mùi máu mơ hồ chưa tan. Gió núi rít gào, bén nhọn chói tai, hệt như ma quỷ rên rỉ.



Lăng Thanh dựa vào ấn tượng tìm được địa phương đã ký hiệu ban ngày.



Dời chạc cây đi, người kia vẫn còn nằm ở nơi đó. Lăng Thanh rất nhẹ thở ra, giơ tay lên sờ sờ mặt nạ trên mặt, sau đó mới đi tới ngồi xổm người xuống.



Sáu năm trước hắn đã biết được cái tuyệt diệu trong võ nghệ của Yên Vân Liệt, có lẽ cũng chỉ có luyện được tới cảnh giới tuyệt diệu như thế, mới có thể thoát thân dưới loại tình huống đó.



Mượn ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua cành lá rậm rạp chiếu xuống, thấy máu ở bả vai Yên Vân Liệt đã khô, đưa tay đang muốn xé y phục chỗ vết thương của hắn, bất ngờ, đối phương bỗng nhiên mở mắt, mâu quang sắc bén, đồng thời giơ tay không bị thương lên.



Lăng Thanh phản ứng cực nhanh ưỡn thẳng nửa người trên trốn về phía sau, song đã quá muộn, chỗ cần cổ giống như bị ong mật đốt một cái, lúc dùng tay đi sờ chỉ có một điểm đỏ sẫm trên đầu ngón tay. Không biết là ám khí gì, suy đoán hẳn là mảnh như lông trâu, gặp máu liền hóa.



Có lẽ trên đó còn có độc…



“Người nào?” Yên Vân Liệt đã tay che vết thương ở bả vai ngồi dậy, trong con ngươi thâm trầm che giấu lạnh thấu xương khiến người ta sợ hãi.



Lăng Thanh không có lên tiếng, duy trì tư thế nửa người trên thẳng mà nửa quỳ trên mặt đất, chỉ là con mắt nhìn về phía cái bọc rơi trên mặt đất kia, vừa rồi trong lúc tình thế cấp bách chỉ lo né tránh, bọc từ trong tay rơi xuống, thuốc trị thương bên trong đều rớt ra.



Yên Vân Liệt theo tầm mắt của hắn cũng nhìn về phía trên đất, nhìn thấy mấy bình sứ kia, ngón tay dính một chút bột thuốc vẩy ra ngửi ngửi, lập tức vẻ phòng bị trên mặt hơi thu lại, “Đây là… kim sang dược (1)?”



Thanh âm thuần hậu giấu trong bóng đêm dày đặc, có loại mê hoặc nói không nên lời, lại mang mấy phần uy hiếp không cho kháng cự lại.



Lăng Thanh nuốt ngụm nước miếng, sau đó tận lực giảm thấp giọng nói xuống, “Yên giáo chủ đã còn có khí lực đả thương người khác, có lẽ là vết thương trên người đã không còn đáng ngại, cũng có thể không cần những thứ thuốc trị thương này nữa.” Nói xong đang muốn vận công thử xem phía trên thứ vừa rồi có mang theo độc như mình nghĩ hay không.



“Đừng vận khí, sẽ tăng nhanh tốc độ ‘Thanh Phong’ chạy toàn thân.” Yên Vân Liệt quát bảo ngưng lại.



Quả nhiên là độc châm, Lăng Thanh nghĩ thầm. Chỉ có thể tĩnh khí ngưng thần, đưa tay điểm mấy chỗ đại huyệt trên người, rồi mới từ trong sườn giày lấy ra chủy thủ, hướng về phía chỗ cổ cắt định bụng phóng máu độc ra, mặc dù biết có lẽ đây chỉ là uổng phí khí lực.



Ai ngờ mũi chủy thủ vừa mới kề lên cổ, đột nhiên một thân ảnh sát lại gần…



“Đã là Yên mỗ hiểu lầm, vậy nên để Yên mỗ phụ trách.”



Tiếng nói rơi ở bên tai hắn, tay nắm chủy thủ bị bàn tay giữ lại, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua bên tai, mang theo huyết tinh trên người đối phương cùng với cái lạnh lẽo của sương đêm, sau đó thứ gì đó mềm mại ẩm ướt dán lên cần cổ…



Ám hương trầm, đê mê hồi, một hòn đá rơi xuống nước, sóng gợn lăn tăn.



Lăng Thanh cứng đờ tại chỗ, cả người đứng ở đó giống như đầu gỗ, đôi môi ẩm dán lên da thịt chỗ cổ, xoay qua, mút vào, cử động quá quá ái muội khiến cho Lăng Thanh nhất thời không biết phải làm sao, đầu trống rỗng đã quên phản ứng. Chỉ chốc lát sau, đầu Yên Vân Liệt hơi rời đi, nghiêng mặt qua nhả một búng máu, Lăng Thanh giờ mới hiểu được đối phương là đang làm cái gì.



“Được rồi…” Yên Vân Liệt dịch đầu qua, dùng tay áo lau lau miệng, độc tính của ‘Thanh Phong’ tuy mạnh nhưng phát tác rất chậm, mặc dù khả năng còn có dư độc nhưng không đến mức tổn thương đến tính mạng, chỉ là trên người bản tọa không mang thuốc giải, ngày nào liên lạc được với thuộc hạ của bản tọa sẽ sai người đưa thuốc giải tới, xin hỏi tôn giá (2) xưng hô như thế nào?”



Lăng Thanh bởi vì thất thần cho nên không có nghe rõ Yên Vân Liệt đang nói cái gì, chỉ nghe được hắn hỏi mình gọi là gì, chữ “Lăng” theo bản năng đang muốn ra khỏi miệng, lại đột nhiên ngừng…



Giật giật môi, Lăng Thanh bình tĩnh mà nói: “Tại hạ họ Tần, tên một chữ Lâm.”



Lúc trở lại sơn trang, trời bắt đầu hửng sáng, mặt trời nhợt nhạt mới lên xuyên thấu qua tầng mây yếu ớt chiếu xuống, nắng mai chói mắt, tan đi khói nơi bờ nước, rũ đi làn sương trong lành.



Lăng Thanh xoay người xuống ngựa, vỗ một cái lên mông ngựa, con ngựa liền ngoan ngoãn chạy về phía chuồng ngựa của mình, móng ngựa đạp trên đường lát đá, lưu lại một chuỗi tiếng chân thanh thúy càng lúc càng xa.



Lăng Thanh đứng trong đình viện, chậm rãi tháo mặt nạ trên mặt xuống, trên mặt nạ ngưng tụ một tầng sương đêm, bọt nước nho nhỏ dưới nắng sớm hiện ánh sáng óng ánh như châu như ngọc. Lăng Thanh nhìn mặt nạ trong tay nhìn đến xuất thần, bên tai còn quanh quẩn thanh âm trầm thấp của người kia, “Tần công tử cứu người một mạng, Yên mỗ ngày sau nhất định báo đáp cả dòng sông…”



Bất giác nhíu nhíu mày, chính mình chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa không yên lòng với người bị thương, cũng không phải là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đòi lấy nhân tình, song nhớ lại lại nghĩ, có lẽ lời nói kia chẳng qua là lời nói khách sáo của đối phương mà thôi.



Yên Vân Liệt dùng những thứ thuốc trị thương kia đơn giản xử lý miệng vết thương, sau đó cùng hắn đi ra khỏi cánh rừng.



Yên Vân Liệt đi chính là một khu thanh lâu, treo đèn ***g đỏ lớn, hương son phấn tung bay, lúc cáo biệt giao hẹn với hắn ba ngày sau tới đây lấy thuốc giải của “Thanh Phong”, sau đó người nọ liền xoay người cùng đi vào với nữ tử xinh đẹp ra nghênh tiếp y.



Nam tử tiêu sái tuấn dật bên người vĩnh viễn không thiếu mỹ nhân dung nhan diễm lệ. Mỹ nhân mỗi người mi như thúy vũ, cơ như bạch tuyết, khuynh nhân quốc, hoặc nhân thành, nhất tiếu mê Hạ Thái (3). Mà mỗi lần nhìn thấy cũng đều là người khác nhau, tơ xanh áo trắng, búi tóc như mây như sương, phần nhiều thời gian bồi bên cạnh hắn, đều là một bộ bạch y phiêu dật như bay, dung nhan như họa, nét cười như cổ.



Cái phong lưu đa tình của Yên đại giáo chủ không phải là bị người nói, mà là đĩnh đĩnh đạc đạc viết trên trán hắn, thậm chí còn có chút ý vị chỉ lo người khác không biết ở bên trong, bất quá hắn vốn là sinh ra tuấn dật tiêu sái, đứng chung một chỗ với các mỹ nhân kia lại cực kỳ cảnh đẹp ý vui.



Lăng Thanh nhìn mặt nạ trong tay, hơi nước ngưng tụ dần tan đi, mặt nạ bằng bạc ánh lên khuôn mặt của hắn, ngũ quan đoan chính, đường nét nhu hòa, chứa đầy sơn thanh thủy vận óng ánh trong suốt vùng sông nước Giang Nam, nếu như so sánh với những người bên cạnh Yên Vân Liệt ấy, sẽ không chỉ là cách xa vạn dặm…



Nghĩ tới đây Lăng Thanh không khỏi lại nhíu chân mày, làm cái gì muốn đem chính mình đi so với những người đó?



Thu hồi mặt nạ liền muốn đi vào phòng mình, bỗng dưng, chỗ trán một trận đau đớn tựa như kim châm bỗng nhiên nổi lên.




Chính là không biết dưới mặt nạ của hắn ẩn giấu bí mật ra sao?



Lúc này trong sương phòng nam viện của biệt viện Viên Hải, Lăng Thanh đang đen mặt thu thập y phục, trong lòng hận không thể chém Yên Vân Liệt mười bảy, mười tám đao.



Cất xong bộ y phục cuối cùng, hung hăng ra sức kéo hai góc đối của miếng vải dùng để gói kia buộc lại, tựa như thứ bị xoay trong tay hắn rách bươm chính là gã giáo chủ chết tiệt ấy!



Sớm biết sẽ là như bây giờ, khi đó nên ném hắn ở hoang sơn dã lĩnh mặc hắn sống hay chết! Kết quả bây giờ lại không thể không theo hắn đi tìm cái dược sư gì gì kia…



Động tác trên tay Lăng Thanh ngừng lại.



Theo hắn đi tìm dược sư… Tựa hồ lúc này mới ý thức được điểm này.



Trước đây đều là xa xa nhìn đối phương, lần này lại có thể cùng hắn đi cả một lộ trình không ngắn.



Xuất môn đi xa trong trí nhớ không phải là bản thân đơn độc một mình, chính là cùng với mấy bằng hữu kết giao trong giang hồ. Mà cùng với một người xem như không quen biết, vẫn là lần đầu tiên. Lại nghĩ một người như Yên Vân Liệt thế, không biết dọc đường sẽ phát sinh chuyện gì.



Lăng Thanh phát hiện không có gì ngoài không thoải mái khi bị Yên Vân Liệt trêu chọc ra, bản thân thậm chí có chút chờ mong xuất hành lần này.



“Lăng Thanh.”



Thanh âm ở cửa khiến cho hắn hoàn hồn, ngẩng đầu, liền thấy Đông Ly Mộ Vân đứng ở cửa, thân dài mà đứng, ngọc thụ lâm phong (4).



“Ngươi đây là muốn xuất môn?” Đông Ly Mộ Vân nhìn thấy bao quần áo đặt trên bàn, có chút kinh ngạc hỏi hắn.



Lăng Thanh gật đầu, ngữ khí qua loa, “Có một số việc, phải ly khai một hồi… Vì vậy tạm thời không thể giúp đại ca được.” Suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Đại ca kế tiếp muốn làm sao vậy? Là quay về Kình Vân sơn trang?”



“Ừ, đi về trước, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn. Chúng ta bị người bày một đạo, mà chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, nếu như không thể cho Thiên Tuyệt giáo một cái công đạo, sợ rằng ngày sau lại là một hồi phân tranh.” Nói đến đây, Đông Ly Mộ Vân khẽ thở dài, hiển nhiên có chút đau đầu vì chuyện này.



Lăng Thanh chỉ là nghe, Đông Ly Mộ Vân so với hắn luôn luôn thiên về quyết đoán cùng lãnh đạo hơn, liền thoải mái nói, “Đông Ly đại ca tẫn trách như thế, cũng không uổng khi đó chúng anh hùng hào kiệt bầu lên vị trí đại ca này.”



Đông Ly Mộ Vân ngược lại cười, “Sao vậy? Ta minh chủ võ lâm đây nếu làm không xứng chức thì không phải là Đông Ly đại ca của ngươi nữa?”



Lăng Thanh hơi có lỗi cúi đầu, có chút rụt rè nói, “Vô luận thế nào, Đông Ly đại ca vĩnh viễn là Đông Ly đại ca…”



Nghe vậy, Đông Ly Mộ Vân cười đến đặc biệt nhu hòa, trong con ngươi bao hàm sủng nịch cực ít phát ra trước mặt người ngoài, tay xoa xoa trên đầu Lăng Thanh, “Bị người khi dễ còn trở về tìm đại ca.”



Lăng Thanh ngẩng đầu bất mãn liếc ngang hắn, “Đại ca còn coi Lăng Thanh là hài tử chưa lớn?”



“Sao có thể?” Đông Ly Mộ Vân khoát tay áo, sau đó ngón trỏ chỉ trời, bình tĩnh nói, “Vãn Nguyệt công tử Lăng Thanh chính là thế hệ giang hồ mới nổi có thể một mình đảm đương công việc, dù cho giống hài tử cũng là hài tử ưu nhã có tu dưỡng…”



Lời còn chưa dứt, Lăng Thanh đã một chưởng quét lên, Đông Ly Mộ Vân liên tục lùi về phía sau tránh khỏi chưởng phong, giả vờ kinh ngạc nói: “Ngươi dám ngay cả minh chủ võ lâm cũng đánh?”



Lăng Thanh đưa tay sang ngang một cái, năm ngón tay đang mở ra nắm lại, Quy Mộng trên bàn lại giống như nghe lệnh, keng một tiếng ra khỏi vỏ bay vào trong tay hắn, “Lăng Thanh chỉ là cùng đại ca luận bàn mà thôi!” Cổ tay rung lên, Quy Mộng xoáy kiếm hoa đâm thẳng Đông Ly Mộ Vân.



Đông Ly Mộ Vân sử dụng kiếm ngăn trở, kiếm thế của đối phương mặc dù dừng lại nhưng kiếm khí chưa đứt, như lưỡi dao có thể cắt, gào thét sượt bên người Đông Ly Mộ Vân, quét vỡ một vùng hoa thơm phía sau hắn.



Đông Ly Mộ Vân nhíu nhíu lông mày thanh tú, chuyển lực đánh văng kiếm của Lăng Thanh ra, tay quăng kiếm cầm trong tay lên không trung, sau đó nhảy lên rút kiếm ra, “Xem ra ngày hôm nay không đánh cho ngươi khóc xin tha, ta đại ca mấy năm nay cũng làm vô ích!”



“Vậy Lăng Thanh liền thụ giáo!”



Chỉ nghe tiếng leng keng của kiếm khí đánh nhau.



Hoàng hôn vi vu, hoa rụng hỗn loạn, hai đạo thân hình như con thoi trong đó, như ảnh như huyễn.



Chú thích



(1) kim sang dược: chỉ loại thuốc chuyên trị liệu vết thương do binh khí, có tác dụng cảm máu, giảm đau ↑



(2) tôn giá: tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện ↑



(3) đoạn này dựa trên một đoạn của “Đăng Đồ Tử háo sắc phú”, tương truyền do Tống Ngọc – 1 trong tứ đại mỹ nam Trung Quốc viết; tạm dịch: lông mày như lông vũ, da như tuyết trắng, nghiêng nước hoặc thành, một nụ cười mê Hạ Thái (Hạ Thái là tên của một huyện cổ, sau chỉ nơi có nhiều quý tộc và mỹ nhân; “mê Hạ Thái” về sau chỉ nữ nhân diễm lệ mê người) ↑



(4) ngọc thụ lâm phong: phong độ tiêu sái, xinh đẹp tuyệt trần ↑