Tàng Tình

Chương 26 :

Ngày đăng: 16:08 18/04/20


Cuối xuân đầu hạ, đúng vào mùa mưa dầm Giang Nam, cành liễu mảnh xanh biếc đầy đường, dập dờn hương thơm ngát vụn vặt thanh nhã.



Đông Ly Mộ Vân bước vào cửa viện Phi Chiếu các, liền thấy được một hình ảnh thích ý tự tại như thế. Thanh niên tuấn tú ngồi dựa nghiêng vào cột hành lang, bên cạnh bày một bình chè xuân Long Tỉnh vừa mới pha xong, hương thuần nhè nhẹ thấm vào ruột gan, nhàn nhạt phiêu tán trong gió nhẹ mưa phùn.



“Lăng Thanh.”



Thanh niên nghe tiếng nghiêng đầu, trong tròng mắt trong suốt tựa như ngưng tụ từng hạt nước, trong veo lấp lánh, nhìn thấy người, mắt hơi nheo lại, khóe miệng giương lên, “Đông Ly đại ca, ngươi đã đến rồi.”



Bước chân Đông Ly Mộ Vân hơi chậm lại, lúc này mới đi qua, đứng cách Lăng Thanh một cái lan can. Lăng Thanh đơn giản nằm trên lan can gỗ, ngửa đầu nhìn y. Đông Ly Mộ Vân vươn tay ra xoa xoa đầu hắn, “Lăng bá bá gửi thư nói ngươi mất trí nhớ, cũng may còn nhận ra đại ca.”



Lăng Thanh gối mặt lên cánh tay mình, khẩu khí có chút không vui, “Không phải là có một số chuyện nhớ ra, một số chuyện nhớ không ra sao, cha lại còn lo lắng không cho ta xuất môn.”



Trong lòng Đông Ly Mộ Vân cả kinh, đường nhìn rơi lên ngón tay Lăng Thanh, sau đó nhíu mày, “Lăng bá bá đương nhiên là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng không ngẫm lại, người lớn như thế bỗng dưng biến mất không tung tích trong kinh thành, trong một năm sau đó lại không có bất kỳ tin tức gì, sao có thể làm cho người ta không lo?”



“…” Lăng Thanh đeo khuôn mặt không chịu phục chút nào, nhưng không có phản bác, chỉ đứng dậy tay chống lan can, “Đông Ly đại ca nếu đến xem ta, không bằng thuận tiện mang ta đi giải giải sầu, nhốt cả ngày trong thôn trang như thế này không buồn ra bệnh mới là lạ.”



Thanh niên trước mắt không mặc giống như dĩ vãng, một thân áo tay hình mũi tên màu xanh nhạt, dây cột tóc cùng màu theo hai tóc mai rủ xuống, thiếu vài phần văn nhã, thêm chút khí hiên ngang, tựa hồ xem ra còn trẻ hơn niên kỷ chân thực một chút.



Điều này làm cho Đông Ly Mộ Vân có một chớp mắt ảo giác, dường như đang nói chuyện với Lăng Thanh rất nhiều năm trước đây, Lăng Thanh khi đó còn chưa thích mặc bạch y thắt lưng rộng tay áo lớn ấy, lời nói cử chỉ cũng rộng rãi hoạt bát như bây giờ, mà không phải trầm ổn nhã nhặn, khiêm tốn có lễ, cứ gặp gỡ phiền phức tìm mình viện binh. Thế nhưng đối với Đông Ly Mộ Vân mà nói, đây… cũng không phải là chuyện tốt.



“Đại ca lần này tới chính là dẫn ngươi đi Vũ Hoàn sơn tham gia đại hội võ lâm.”



Trên khuôn mặt Lăng Thanh không khỏi lộ ra biểu tình hớn hở, nhưng sau một khắc lại nghi hoặc, “Đại hội võ lâm vì sao không mở ở Kình Vân sơn trang, mà phải đi Vũ Hoàn sơn của minh chủ tiền nhiệm?”



Đông Ly Mộ Vân cười nói: “Muốn đề cử minh chủ võ lâm mới, đương nhiên phải có một người làm chứng ở đó.”



Nghe vậy, nghi hoặc của Lăng Thanh vừa chuyển thành kinh ngạc, “Đông Ly đại ca muốn từ nhiệm?”



Đông Ly Mộ Vân vòng lan can đi tới, kéo Lăng Thanh ngồi xuống, cũng rót chén trà cho mình, “Phụ vương niên kỷ lớn đã từng nhiều lần nói muốn giao Đông Chu gia cho ta. Hoàng đế tuy rằng sống qua trận bệnh năm ngoái ấy, nhưng xem ra là chống không được đến mùa hè năm nay, thái tử lại nhỏ tuổi, dã tâm của nhị hoàng tử rất rõ ràng, đến lúc đó không thể tránh được một hồi náo động vương triều…”



Lăng Thanh hơi nghiêm túc biểu tình, tròng mắt trong suốt thu lại, lại có mấy phần bộ dáng thận trọng nội liễm ngày trước, tựa hồ là nghĩ một lượt lời nói của Đông Ly Mộ Vân trong lòng, mới mở miệng, “Đông Ly đại ca là đứng ở bên nào?”



Đông Ly Mộ Vân mỉm cười, “Bất luận là minh chủ võ lâm hay là Đông Chu vương, Đông Ly đại ca vẫn đều là Đông Ly đại ca của ngươi, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”



Lăng Thanh không nói thêm nữa, chỉ nói chuyện đi Vũ Hoàn sơn với Đông Ly Mộ Vân, chỉ chớp mắt, lại thành Lăng Thanh đã quên một phần sự tình, dường như khôi phục thành nhiều năm trước ấy.



Đông Ly Mộ Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn rốt cuộc quên bao nhiêu? Quên lại là phần nào?



Cùng dùng bữa tối với Lăng Thanh tại Vãn Nguyệt sơn trang, Đông Ly Mộ Vân khéo léo từ chối lời mời ngủ lại tại Vãn Nguyệt sơn trang, mà là một mình trở lại khách *** trú chân. Vừa vào cửa phòng, còn chưa xoay người, khí tức quen thuộc liền ập vào.



“Hiện giờ tình thế khẩn trương, vương gia không cần ở lại trong kinh sao?” Đông Ly Mộ Vân hỏi.



An Dương vương từ phía sau ôm Đông Ly Mộ Vân, đầu ghé vào bên gáy hắn, “Ngươi không có ở lại Vãn Nguyệt sơn trang qua đêm, trái lại quay về nhà trọ, chẳng lẽ không phải vì ngươi biết bản vương sẽ tìm đến ngươi?”



Nói xong nắm bả vai Đông Ly Mộ Vân dùng sức lật người hắn qua, bên trong có chút vị đạo không cho chống cự, mà Đông Ly Mộ Vân cũng không có phản kháng, mặc y đặt mình trên ván cửa, hung hăng hôn.



“Đông Ly… Trái tim của ngươi ở nơi nào? Bản vương thật muốn biết…” An Dương vương hỏi khi hai người tách ra thở dốc.



Biểu hiện trên mặt Đông Ly Mộ Vân bình tĩnh, bởi vì nụ hôn kích thích hai gò má hiện lên một chút đỏ bừng, hắn giơ tay lên xoa ngực trái của mình, “Trái tim của ta ở chỗ này, vương gia muốn xem… có thể tự mình động thủ.”



An Dương vương nắm thật chặt nắm tay nhìn hắn, hai người trầm mặc một trận, cũng là Đông Ly Mộ Vân mở miệng trước.




“Yên giáo chủ…” Lần này là Đông Ly Mộ Vân mở miệng, “Yên giáo chủ nhất định cảm thấy có chút kỳ quái. Thật ra ký ức của Lăng Thanh tựa hồ có chút vấn đề, rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ, nếu có chỗ đắc tội còn thỉnh Yên giáo chủ thứ lỗi. Lại nghe nói những ngày qua Lăng Thanh mất tích đều ở tại Thiên Tuyệt sơn được Yên giáo chủ chiếu cố, Đông Ly ở đây trước tiên thay người của Vãn Nguyệt sơn trang tạ ơn.”



“Không khách khí.” Yên Vân Liệt lạnh lùng chống đỡ. Nếu để cho Đông Ly Mộ Vân hoặc là người của Vãn Nguyệt sơn trang biết Lăng Thanh tại Thiên Tuyệt sơn trải qua là quãng ngày như thế nào, phỏng chừng rút gân đào cốt mình xẻ thành tám mảnh cũng không đủ để giải nỗi hận trong lòng bọn họ.



“Vừa nghe nói tên hài tử của Yên giáo chủ, có lẽ là Yên giáo chủ đã tìm được vị ‘Tần Lâm’ kia của ngươi?”



Nghe thấy Đông Ly Mộ Vân nói như vậy, tay đang ôm hài tử của Yên Vân Liệt run rẩy, chỉ úp mở đáp: “Tìm được rồi… Đã tìm được rồi…”



Y đã tìm được “Tần Lâm”, cũng không phải là “Tần Lâm” mà y muốn ấy, thế nhưng đã không sao cả, bởi vì bất luận là người nào, đều lựa chọn rời khỏi mình.



Sau khi Lăng Thanh đi rồi, trên Thiên Tuyệt sơn không còn một người nào có thể nói chuyện với y. Lúc đêm khuya người lặng, liền nhớ tới rất nhiều chuyện, sau khi dùng thuật Nhiếp Hồn theo dõi ký ức tám năm của Lăng Thanh ấy, y dường như sa vào một vũng bùn thật lớn. Vừa nhắm mắt lại, hiện lên trong bóng đêm, chính là dung nhan thanh tú, cử chỉ ôn nhuận khiêm tốn, cùng với ánh mắt chăm chú nhìn len lén cháy mạnh trong bóng tối kia của thanh niên…



Cái loại cảm xúc mạnh mẽ đè xuống, tình càm thầm mến, giấu ở trong lòng không thể nói ra, lại đi theo tâm tâm niệm niệm này, là cường liệt như thế, chấp nhất như thế, luôn nhắn nhủ, thật sâu ảnh hưởng tâm tình của Yên Vân Liệt.



Y từ không biết thanh niên thoạt nhìn bình thường này, người mình chưa từng tỉ mỉ chú ý này, trong lòng lại có cảm tình mãnh liệt như vậy với mình, chỉ vì lần tình cờ gặp gỡ đó trên dịch đạo tại Quan sơn, sau đó từng chút từng chút, tích đất thành núi, tích nước thành vực, tích góp trọn tám năm, nhưng lại trong một đêm bị y bỏ qua tất cả.



Cảm tình thành lập trên người y này sụp đổ hủy diệt, không có mang đi mảy may, để lại một đống phế tích cho mình, mặc cho mình dọn dẹp trong đá loạn gạch vụn.



Y biết mình thương tổn hắn, lại không biết mình lại đem thương thế của hắn đến tận loại hoàn cảnh này, hắn quyết định chìm tất cả cảm tình trong quá khứ, thậm chí ngay cả cốt nhục huyết mạch tương liên cũng đều bỏ qua… Vì vậy hắn từ trong vũng bùn đi ra, dẫn theo một thân thanh khí rực rỡ, giống như trùng sinh, mà mình lại hãm xuống phía dưới, khó mà tự thoát.



Tới Tị Thủy trấn, ở nơi đó gặp được Hoài Điệp từ kinh thành chạy tới, Hoài Điệp còn dẫn theo bà vú, có các nàng chiếu cố Yên Tư Tần, Yên Vân Liệt cũng nhẹ nhõm rất nhiều, bởi vì đều là đi Vũ Hoàn sơn, mấy người không hẹn mà quyết định cùng lên đường.



Ngay cả quá khứ đã từng đao kiếm gặp nhau, nhưng lúc đó mỗi người có mục đích riêng, huống hồ cuối cùng có thể giết được Hoắc Hiền, độc Yên Vân Liệt hạ trên tấm bản đồ giả kia cũng giúp rất lớn, Đông Ly Mộ Vân từ lúc ấy biết Yên Vân Liệt cũng không phải là thực sự nương nhờ Hoắc Hiền mà là có mục đích tiếp cận, vì vậy cũng không có làm khó Yên Vân Liệt bọn họ.



Lăng Thanh căn bản nhớ không rõ chân tướng, thái độ đối với Yên Vân Liệt giống như đối đãi với bất luận một người bạn tri kỉ kết bạn ở trên giang hồ nào, mà hắn cũng vui vẻ dọc theo đường đi đùa Tư Tần, mà không phải là bị An Dương vương trêu chọc.



An Dương vương chuyện gì cũng không quản, trong mấy người chỉ có Yên Vân Liệt dọc theo đường đi dường như bị giày vò.



Y luôn không khống chế được mà dừng ánh mắt trên người Lăng Thanh, lại không muốn bị người phát hiện, một khi đối phương quay đầu, y liền tận lực tránh đi, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc chật vật nhìn thất thần không kịp dịch đi.



Trên Thiên Tuyệt sơn, trong lòng y đã vẽ ra một thân ảnh, mà hôm nay cũng chân chân thật thật thêm thần thái cho thân ảnh này, rót vào sức sống, vì vậy ấn tượng của Lăng Thanh trong lòng y cũng càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng khắc sâu.



Ban đêm nằm trên giường của khách ***, y vừa nhắm mắt lại là có thể rõ ràng nhớ tới chuyện ban ngày. Hồ nước trong vắt, hương sen tản ra, thân ảnh nhẹ nhàng tiêu sái của thanh niên xuyên qua trong thuyền hoa cỏ bồng đen, kinh sợ mấy con thủy điểu, nhiễu loạn một hồ sóng xuân gợn. Đợi cho cuối cùng cũng an tĩnh lại, liền đi về phía đầu thuyền ngồi xuống, nâng chén rượu đưa mắt trông về phía xa.



Đôi mắt trong suốt, khóe môi hơi mỉm cười, một người tùy ý lại giản dị như thế, khiến y không thể dời mắt.



Y đột nhiên rất muốn cùng hắn giẫm lên mui thuyền, bay trên mặt hồ, tỷ thí so chiêu, xem khinh công của ai tốt hơn; rất muốn cùng hắn ngồi ở mũi thuyền, nâng chén phi thương (2), bao nhiêu chuyện giang hồ đều đem vào nói chuyện; rất muốn nói cho hắn, “Tư tần” chỉ là y thuận miệng nói, tên hài tử vẫn chờ hắn tới đặt…



Yên Vân Liệt suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng đều chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, tựa như cái nghỉ chân nhìn lại của hắn sau khi sát bên người mà qua; tựa như hắn dần dần quen mặc bạch y eo rộng tay áo lớn, phiêu dật mềm mại; tựa như lời nói và việc làm quy củ của hắn, khiến mình xem càng thêm thành thục nội liễm, quân tử nhanh nhẹn; tựa như rất nhiều rất nhiều chuyện Lăng Thanh đã tự mình làm, y không biết, giống như bây giờ mình lặng yên nhìn hắn, hắn cũng không hề hay biết.



Đây đó giống như là điên đảo hạ lập trường, lại có lẽ đây là ông trời trừng phạt với mình. Bởi vì tùy tiện giẫm đạp lên tình ý của Lăng Thanh, vì thế ông trời mới muốn mình cũng nếm thử tư vị ấy.



Chỉ là không biết lần nếm thử này… sẽ là bao nhiêu năm…



Chú thích



(1) kỳ kinh bát mạch: tám mạch khác kinh (tham khảo) ↑



(2) phi thương: một kiểu chơi thơ