Tàng Tình
Chương 30 :
Ngày đăng: 16:08 18/04/20
Kinh thành một mảnh bi thương trang nghiêm, nơi nơi lụa trắng.
Biết được tin tức hoàng đế băng hà, Đông Ly Mộ Vân liền mang theo binh mã cùng An Dương vương cấp bách vào kinh. Lăng Thanh vẫn không hiểu, vì sao Đông Ly phải nghe lệnh An Dương vương hành sự.
Vốn định quay về Vãn Nguyệt sơn trang, giữa đường hắn bị một phong thư gấp của Nguyễn Tố Tuyết cũng mời tới kinh thành.
Lúc này kinh thành bầu trời mây đen dày đặc, trời u ám, tăng thêm cho thế cục vốn cũng không thanh minh chút nào mấy phần sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Bên trong thư phòng của Kỳ phủ đôi khi truyền đến từng tiếng vang của trống bỏi, Lăng Thanh ôm Kỳ Chiêu ngồi trên đùi hắn, đùa đang vui vẻ.
“Thích hài tử như thế, không bằng tỷ tỷ làm mối giới thiệu một cô nương tốt cho ngươi.”
Lăng Thanh lập tức sụp mặt, “Tỷ tỷ lại đem ta làm trò cười.”
Nguyễn Tố Tuyết chỉ mỉm cười, nha hoàn bên cạnh đến ôm Kỳ Chiêu đi, cửa thư phòng két một tiếng khẽ đóng, Nguyễn Tố Tuyết mới mở miệng, “Biết tỷ tỷ gọi ngươi tới là vì chuyện gì?”
Lăng Thanh suy nghĩ một chút, đáp lại: “Là… có liên quan tới triều đình?” Sau đó nhớ tới cái gì, đưa tay từ trong ngực lấy ra chiếc vòng vàng kia đưa cho Nguyễn Tố Tuyết, “Cái này trả lại cho tỷ tỷ…”
Lại như có do dự, mím mím khóe môi mới tiếp tục nói: “Nhưng đã không còn tác dụng gì, lúc tại Vũ Hoàn sơn vì an toàn, ta tạm thời giao cho Đông Ly đại ca bảo quản, thế nhưng Đông Ly đại ca cùng một chỗ với An Dương vương. Ta có một chút hoài nghi chuyện phát sinh trên Vũ Hoàn sơn cũng là an bài của An Dương vương, y lợi dụng Triệu Thạc vây khốn mọi người, dẫn dắt ta lấy ra bản vẽ cơ quan lăng Diễm đế…”
Nguyễn Tố Tuyết nhận lấy vòng tay kia nhìn nhìn, “Ngươi ta bây giờ đều biết Hoắc Hiền thật ra là người của An Dương vương, nghe lệnh An Dương vương hành sự, An Dương vương lợi dụng Hoắc Hiền khống chế quan lớn triều đình. Bây giờ ngươi lại cho rằng An Dương vương lợi dụng Hoắc Hiền và Triệu Thạc để tìm bản đồ lăng Diễm đế, vậy y làm như vậy là vì cái gì?”
Lăng Thanh trầm mặc, sau đó có chút không chắc chắn lắm nói ra ý nghĩ của mình.
“Là vì vương vị? Bởi An Dương vương tuy rằng cùng một mẹ sinh ra với cố tiên đế, thế nhưng phía trên còn có một ca ca Triệu Thạc, thái tử mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cũng là người thừa kế hoàng vị chính đáng, An Dương vương muốn leo lên đế vị, thứ nhất muốn trong triều không người có nghi ngờ và phản đối, vì thế y dùng ‘Cập Đệ’ để khống chế nhân tâm, thứ hai cần mở rộng thế lực của mình, kho báu lượng lớn trong lăng Diễm đế, không thể hợp hơn.”
Lăng Thanh nói xong những câu này, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Nguyễn Tố Tuyết.
Nguyễn Tố Tuyết gật đầu, “Ngươi phân tích rất khá, thế nhưng không chính xác lắm.”
Lăng Thanh mở to mắt có chút không tin, lại rũ mắt tinh tế trầm ngâm, thế nhưng sao cũng nghĩ không ra, đành phải chờ Nguyễn Tố Tuyết giải thích.
“Lăng Thanh ngươi có biết, tiên đế thật ra năm ngoái cũng đã băng hà, người hiện giờ chẳng qua là một con rối hay không.”
“Tỷ tỷ làm sao mà biết được?”
“Một năm nay hoàng đế vẫn lấy có bệnh nhẹ mà cực ít lên triều, khi ta thụ phong từng gặp hắn một lần, không biết sao lại nói đến chuyện trước đây cùng đi vây săn cùng Tĩnh Việt, thật ra lần vây săn đó Tĩnh Việt không có mặt, chuyện này chỉ có tiên đế và ta biết, thế nhưng hoàng đế khi đó lại nói hắn và Tĩnh Việt giành một con hươu hoang bại bởi Tĩnh Việt…”
Nguyễn Tố Tuyết dừng một lát, đợi cho Lăng Thanh hiểu lời này của nàng mới tiếp tục nói, “Nếu như An Dương vương mơ ước vương vị, ngay từ một năm trước nên động thủ, vì sao phải đợi đến lúc này? Nếu như y thật lòng muốn bản đồ lăng Diễm đế, thực sự cần phí khí lực lớn như vậy?”
Vì thế Lăng Thanh cũng nghĩ không ra, An Dương vương và tiên đế là huynh đệ một mẹ sinh ra, quan hệ lại vô cùng tốt, nếu như là một hoàng đế con rối, An Dương vương sẽ không thể không nhìn ra, nếu như An Dương vương nhìn ra lại không nói ra, có lẽ chỉ có một khả năng —
“Lẽ nào…?”
Nguyễn Tố Tuyết gật đầu, “Đúng, con rối này là người của Triệu U, phỏng chừng là xảy ra chuyện gì tới mức giấu giếm không nổi nữa, cho nên mới lựa chọn để cho hoàng đế con rối băng hà, nếu như không phải là bởi vì ngoài ý muốn này, ta nghĩ hoàng đế con rối ấy hẳn là sẽ mãi cho đến khi thái tử có thể độc lập trông coi triều chính, mới có thể thoái vị.”
“Mà người bị ‘Cập Đệ’ khống chế trước đây, không phải nguyên lão tiền triều tay nắm quyền hành, thì chính là một số người lén lút kết đảng ám giao, An Dương vương làm như vậy, càng giống như là diệt trừ từng người mà sau này sẽ nguy hại đến ổn định triều cương…”
“Nếu Hoắc Hiền là người của An Dương vương, An Dương vương lại vì sao muốn giúp chúng ta giết Hoắc Hiền?”
“Hoắc Hiền có một số việc làm đến quá mức, thêm không biết thu lại kiêu ngạo của mình, một quân cờ vượt ra khỏi tầm nắm, thì không có tất yếu tồn tại.”
Nghe được một phen phân tích như vậy của Nguyễn Tố Tuyết, Lăng Thanh phát hiện định luận của mình đối với An Dương vương hoàn toàn là tương phản, vốn cho rằng y là vì vương vị, hiện giờ xem ra, y xác thực là vì vương vị, nhưng không phải là vì chính y leo lên vương vị.
Bây giờ ngẫm lại, năm ấy ngộ thương người của Thiên Tuyệt giáo tại Trần sơn, vẫn không thể tra được cho bọn hắn tin tức giả là ai… Phản ứng của Đông Ly Mộ Vân ngày ấy mà thấy, người cho tin tức hẳn là An Dương vương. Mà ngộ thương cũng không phải ngoài ý muốn, Thiên Tuyệt giáo chiếm đại bộ phận thế lực phía nam, Võ Lâm minh thì chiếm cứ thế lực phía đông, hai bên phát sinh mâu thuẫn, thu lợi sẽ chỉ là triều đình.
Vì thế Nguyễn Tố Tuyết mới có thể nói: “An Dương vương cũng không đơn giản như ngươi thấy, nhưng cũng không có nguy hiểm như trong tưởng tượng của ngươi.”
Cốc cốc! Cửa thư phòng bị gõ nhẹ hai cái, thanh âm của quản gia vang lên ngoài cửa, “Phu nhân, xe ngựa chuẩn bị xong rồi.”
Nguyễn Tố Tuyết nói với Lăng Thanh: “Ta bây giờ dẫn ngươi đi một nơi.”
Xe ngựa chạy qua đường phố trống trải, lụa trắng quấn lên cửa mỗi nhà khẽ đung đưa trong gió, móng ngựa giẫm trên đường lát đá, lưu lại một chuỗi tiếng vó hơi có vẻ tịch mịch.
Lăng Thanh vén màn xe lên, đèn ***g đỏ lớn viết ba chữ “Trầm Hương các” xẹt qua trước mắt, cửa lớn khắc hoa đỏ thẫm đóng chặt, xe ngựa chạy qua, Lăng Thanh ngó đầu ra, đường nhìn vẫn dừng trên chiếc cửa đóng chặt kia.
Sau ngày đó cũng chưa có tin tức của Yên Vân Liệt, cũng không biết Hoài Điệp và Tư Tần có tới kinh thành hay không, cũng không biết… y hiện giờ ra sao?
Xe ngựa chạy đến một bãi săn ở ngoại ô, phu xe đưa ra một tấm lệnh bài, thủ vệ liền cho đi.
“Nhân mã của Sở vương vẫn trú đóng ở chỗ lần trước, người của những phiên vương khác cũng lần lượt chạy tới…”
Xe ngựa dừng lại, Nguyễn Tố Tuyết vừa nói, vừa xuống xe ngựa, Lăng Thanh cũng xuống theo nàng. Trên giáo trường đứng một đội binh sĩ, ước chừng ngàn người. Ngẩng đầu, trên lầu canh tung bay cờ lớn viết chữ Kỳ.
Lăng Thanh đi lên lầu canh theo Nguyễn Tố Tuyết, phía dưới một đám người đông nghịt, xem ra khá là tráng lệ.
“Phu quân mặc dù mất, nhưng quân Kỳ gia sẽ không mất, những người này là sau khi Kỳ gia sửa lại án xử sai trở về tiếp tục đi theo Kỳ gia.” Nói tới đây, mặt Nguyễn Tố Tuyết hướng phía dưới lầu canh, cất cao giọng nói: “Các vị huynh đệ vẫn ổn chứ?”
Liền nghe phía dưới chỉnh chỉnh tề tề trả lời: “Kỳ gia không đổ, Kỳ quân mãi còn!” Vang dội như sấm, thanh thế như nước thủy triều.
Nguyễn Tố Tuyết cười gật đầu, sau đó chuyển hướng Lăng Thanh, “Những người nhìn chằm chằm vào vương vị đó, ngày mai nhất định sẽ có động tác. Kỳ Chiêu vẫn còn là hài tử, ta lại là nữ bối, ngươi dầu gì gọi ta một tiếng tỷ, cũng coi như nửa người Kỳ gia, tỷ muốn nhờ ngươi chỉ huy Kỳ quân thủ vệ hoàng thành.”
Lăng Thanh nhất thời không kịp phản ứng, chờ hiểu Nguyễn Tố Tuyết nói cái gì, không khỏi hoảng sợ lui về phía sau một bước, “Ta? Sao có thể?” Hắn nhiều nhất chạy đi giang hồ giết hai tên trộm, hiện bây giờ bảo hắn chỉ huy một đội binh sĩ, quả thực quá coi trọng Lăng Thanh hắn rồi, hơn nữa…
“Tỷ tỷ là muốn đứng đứng ở phe thái tử? Thế nhưng tiên đế, không, Hoắc Hiền rõ ràng hại Kỳ gia các ngươi…”
Nguyễn Tố Tuyết nghiêm túc biểu tình, “Mặc dù triều đình có phụ Kỳ gia, thế nhưng ai có thể bảo đảm Triệu Thạc hoặc là những người khác sẽ là một minh quân? Kỳ gia bảo vệ chính là thiên hạ, cũng không phải là cái vương vị kia.”
Dẹp loạn náo động, bảo vệ thiên hạ thái bình, phía trước ân cừu, đạo nghĩa làm đầu, Lăng Thanh không khỏi âm thầm cảm thán vì ý chí của Nguyễn Tố Tuyết.
“Lăng Thanh, ta biết ngươi không muốn chen chân vào chuyện triều đình, huống hồ lúc này đây có lẽ dữ nhiều lành ít, nếu như ngươi không muốn, có thể không cần mạo hiểm, tỷ sẽ không trách ngươi.”
“Việc này…”
Lăng Thanh nghiêng đầu nhìn về phía dưới lầu canh, đám tướng sĩ kia thấy hắn nhìn sang, đồng loạt quỳ xuống đất hô to, “Thuộc hạ nguyện ý nghe chỉ thị của Lăng thiếu hiệp! Xin Lăng thiếu hiệp dẫn dắt chúng ta bảo vệ giang sơn thái bình!”
Lăng Thanh siết chặt lan can, ngẩng đầu, xa xa mây dày cuồn cuộn, âm chân trời âm u ngưng một tầng không khí xơ xác tiêu điều.
“Được rồi.” Lăng Thanh nhàn nhạt đáp.
Lúc quay về Lăng Thanh không cùng đi với Nguyễn Tố Tuyết, muốn một con ngựa tại nơi đóng quân, tự mình một người cưỡi chậm rãi trở về.
Thật ra hắn không muốn chen chân vào chuyện của triều đình, thế nhưng lại không tìm được lý do chối từ nào, có lẽ, hắn không tìm được mình có gì quan trọng hơn để hắn lưu luyến đến không thể buông tay mà từ chối chuyện của Nguyễn Tố Tuyết…
Nới lỏng dây cương, con ngựa dưới háng dùng một loại tốc độ cực kỳ nhàn nhã đi thong thả về thành.
Xa xa liền trông thấy trên cửa Trầm Hương các treo đèn ***g, tầm mắt theo mấy ngọn đèn ***g kia nhìn lên trên, phát hiện bên lan can lầu hai ngồi một người, y sam màu mực, không thể quen thuộc hơn.
Đối phương tựa hồ không nhìn thấy mình, Lăng Thanh đang muốn thu hồi đường nhìn, đột nhiên từ dưới cánh tay y thò ra một cái đầu nhỏ, cọ lan can tò mò quan sát bên ngoài.
Tâm trạng Lăng Thanh vừa động, thân thể đã có động tác trước một bước, chân giẫm lên bàn đạp, cả người nhảy lên.
Nhìn thấy hắn từ bên ngoài trực tiếp nhảy vào, Yên Vân Liệt tựa hồ cũng là ngẩn người, nhưng vẫn là bộ dạng khí định thần nhàn, tư thế dựa lan can biếng nhác thích ý, trong tay vân vê chén rượu, tròng mắt đen sẫm thu đi dáng dấp sắc bén. Y sam màu mực chỉ lỏng lẻo khoác lên người, ***g ngực trần trụi, băng gạc màu trắng quấn đến tận phía dưới cổ, trên cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo cũng quấn băng gạc rướm máu.
Lăng Thanh đầu tiên là xấu hổ vì không mời mà tới của mình, dùng lại là phương thức đột ngột như thế, sau khi nhìn thấy băng gạc trên người Yên Vân Liệt, ý thức cho đến lúc này y đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết một lần.
Yên Vân Liệt chỉ nhìn hắn, khóe miệng như cười như không nhếch lên, biểu tình kia lại tựa mấy phần xa vời và lãnh đạm.
Ngực Lăng Thanh nảy lên thình thịch thình thịch, trên mặt giống như thiêu đốt, “Ta… thật ra…” Không biết nên giải thích mình đột nhiên đến như thế nào, vốn, hắn cũng không phải là một người giỏi biểu đạt bản thân.
“Là tới xem Tư Tần sao?” Yên Vân Liệt nói, vẫn duy trì tư thế như cũ.
Tiểu Tư Tần nghe được tên của mình, thu hồi lực chú ý từ bên ngoài, quay đầu lại nhìn nhìn Yên Vân Liệt, lại chuyển phương hướng nhìn về phía Lăng Thanh, nhìn hai cái, con ngươi đen lúng liếng đột nhiên cong thành hai vầng trăng non, toét miệng cười đến nước dãi cũng chảy xuống, tự mình chui ra từ trong khuỷu tay của Yên Vân Liệt, bò về phía Lăng Thanh.
“Nó vẫn luôn rất thân thiết với ngươi.” Yên Vân Liệt lại mở miệng nói, đưa chén rượu tới bên môi, ánh mắt thì dừng bên ngoài.
Lăng Thanh cúi xuống bế Tư Tần lên, lại nói, hài tử sinh ra đến nay chính mình còn là lần đầu tiên chủ động ôm bé, trên đường đi Vũ Hoàn sơn vì không để cho bọn họ nhìn ra mất trí nhớ của mình là giả bộ, chỉ có thể kìm nén thương yêu chan chứa xuống.
Lúc này ôm tiểu gia hỏa ấm ấm mềm mềm trên người tản hương sữa này vào trong ngực, đáy lòng bỗng nhiên sinh một phần yên bình, lại có mấy phần vui mừng khiến chóp mũi hắn cay cay.
Đây là hài tử của hắn mà…
Mặt Tư Tần dán vào mặt hắn, tựa như trong mộng khi đó, vươn tay nhỏ bé khẽ vuốt gò má hắn, Lăng Thanh có chút kìm lòng không đậu sáp xuống cọ cọ bé, chọc Tư Tần cười “khanh khách” một trận.
Khi đùa, tầm mắt Lăng Thanh vô ý đảo đến bên Yên Vân Liệt, y vẫn còn vân vê chén rượu nhìn ra phía ngoài, hoàn toàn không có phản ứng với bọn họ bên này, vì vậy mím mím môi, chậm rãi thu lại vui mừng trên mặt.
Vừa thu lại, giữa hai người liền ập xuống một trận một trận kìm nén khí tức khó chịu, sắc trời bên ngoài sầm tối, từ từ ẩn hai người vào trong bóng mờ, dường như thật lâu không đối mặt với bề mặt ngoài yên bình như thế, Lăng Thanh cảm thấy chính mình cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc mới bắt đầu là quan tâm âm thầm lặng lẽ không muốn người biết, tiếp đó là khi giả trang thành Tần Lâm, dần dần hiểu ngây thơ tình ý của mình đối với y, cùng với thấp thỏm lo được lo mất, sau nữa là biến cố theo nhau mà đến khi chân tướng đã rõ ràng.
Những thương tổn này, những nhục nhã này, khắc sâu như vậy, lúc này lại có chút không rõ ràng như thế, mà bây giờ chính mình đứng ở chỗ này cũng không biết là lấy loại lập trường cùng thái độ nào.
Lúc Yên Vân Liệt lại một lần nữa rót đầy chén rượu của mình, Lăng Thanh mở miệng, “Vết thương trên người ngươi chưa lành, vẫn là uống ít một chút tốt hơn.”
Nghe vậy, Yên Vân Liệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, cái chén xoay xoay trên ngón tay, “Ta tưởng rằng ngươi nguyện ý đứng ở chỗ này nhìn ta vẫn uống đến chết mới thôi.”
Dùng chính là “ta”, mà không phải là tự xưng “bản tọa” nghe có chút ngang ngược kia.
Lăng Thanh cúi đầu, “Thật ra khi đó ta cũng không phải là muốn ngươi đi…”
Yên Vân Liệt lại không để cho hắn nói tiếp, “Trước đây chưa từng nghĩ, ngày đó khi nhìn những cái cây ấy ngăn cách chúng ta, đột nhiên có chút hiểu được cái loại cảm giác tuyệt vọng đó…” Ngừng lại một lát, ngồi thẳng người hơi cúi về phía trước, “Là của ngươi, không phải là của ta.”
Lăng Thanh nghe không hiểu, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Hoài Điệp, hỏi có nên cho Tư Tần ăn cái gì hay không.
Yên Vân Liệt dừng đề tài, để Hoài Điệp tiến vào ôm Tư Tần đi, lại phân phó nàng lấy thêm mấy bầu rượu tới.
“Uống với ta hai chén được không?” Yên Vân Liệt mời, “Ta thật lâu rồi không nói chuyện với ai ngoài Hoài Điệp… Ta và Lăng Thanh, cũng chưa từng tâm bình khí hòa ngồi cùng một chỗ nói chuyện…”
Ngoại trừ quãng thời gian hóa thân “Tần Lâm” kia, giữa bọn họ quả thật vẫn luôn là bầu không khí giương cung bạt kiếm, không có lần nào không có người không bị thương, trên thân thể, hoặc là tâm lý, lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiều như rừng, đếm cũng đếm không hết.
Mà lúc nói chuyện bình tâm tĩnh khí giống như bây giờ, là lần đầu tiên, cũng không biết có thể trở thành lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng hay không…
Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, nước thu triền miên.
Hai người lặng lẽ ngồi uống rượu trên nóc Trầm Hương các, Yên Vân Liệt bảo muốn tìm người nói chuyện, thế nhưng lên lâu như vậy y lại vẫn chưa mở miệng. Lăng Thanh cũng không biết phải nói gì, thật ra bầu không khí như bây giờ rất tốt, có chút khiến hắn nhớ tới lần một năm kia cùng Yên Vân Liệt hai người ngồi trên miếu thờ uống rượu.
Rõ ràng cảm thấy là chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, lại phải dùng đến “một năm kia”, Lăng Thanh âm thầm cười nhạo chính mình, nói muốn buông chính là mình, kết quả là mình vẫn không buông được cái gì.
Một đội cấm quân điều khiển ngựa từ trên đường trước các vội vàng mà qua, từng chấm lốm đốm, lấp la lấp lánh không phải là sao trên trời, mà là nhân mã của phiên vương trú đóng ở ngoài thành, trời vừa sáng, không biết thế cục sẽ biến thành thế nào.
Lăng Thanh buông bầu rượu trong tay, “Đêm nay là không còn kịp rồi, sáng sớm ngày mai các ngươi mang theo Tư Tần rời khỏi nơi này, mấy ngày nay kinh thành sẽ không thái bình.”
Yên Vân Liệt dịch chén rượu đã đưa tới bên môi ra, hỏi hắn, “Ngươi không đi?”
Lăng Thanh lắc đầu, có phần thất vọng, “Ta còn có việc…”
Yên Vân Liệt nhìn hắn, “Cùng đi đi, ngươi xem Tư Tần cái gì cũng không biết, đối với ngươi lại vẫn thân hơn bất cứ người nào… Loại chuyện huyết mạch tương liên này…”
Lăng Thanh ngẫm nghĩ những lời này của Yên Vân Liệt, nghĩ đến quan hệ của mình và Yên Vân Liệt, thật giống như có sợi dây nhìn không thấy, buộc lại, cắt không đứt quẫy không ra, dù là muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Ý tứ trong lời nói của Yên Vân Liệt hắn hiểu, không phải là hắn không tin, là hắn căn bản không dám.
Lăng Thanh với y là ai, không cần lại chịu dằn vặt như vậy một lần nữa hắn cũng nhớ nhất thanh nhị sở.
“Yên Vân Liệt, không nên lại nói những lời gì mà sau này cùng nhau sống, cùng nhau nuôi nấng Tư Tần, ngươi nói bao nhiêu lần, ta cũng sẽ không đáp ứng.”
Yên Vân Liệt giật giật môi, muốn nói cái gì lại nhịn xuống. Nam nhân từ lúc hắn phi thân nhảy lên hoa lâu đều một mực nhường hắn, gắng sức hạ thấp tư thái, nói năng cẩn thận, nhưng dù như thế, hắn cũng không động dung.
Yên Vân Liệt trong lòng mình là hạng người gì, mình cũng không thể rõ ràng hơn.
“Lăng Thanh, ngươi nhắm mắt lại.”
Không biết y muốn làm cái gì, Lăng Thanh không nghe theo, thế nhưng nhìn ánh mắt y chân thành tựa như ôm thái độ không thuận ý y sẽ không thôi, Lăng Thanh vẫn là nhắm mắt lại.
“Lỗi của ta?! Đúng, là lỗi của ta! Cái chết của hài tử cũng là lỗi của ta! Làm cho ngươi ủy khuất cũng là lỗi của ta! Không thể đáp lại cảm tình nhiều năm như vậy của ngươi cũng là lỗi của ta! Dù sao các ngươi đều là đúng, mà ta làm cái gì cũng là sai! Hết thảy đều là lỗi của ta!”
Ầm một tiếng, bàn vuông gỗ hoa lê bị Yên Vân Liệt một chưởng đập thành mảnh nhỏ, cơn giận dữ của Yên Vân Liệt hoàn toàn thể hiện.
Lăng Thanh chỉ đứng tại chỗ, lấy tay che miệng, chân mày quấn bện, tựa như đang liều mạng muốn kìm nén cái gì, Yên Vân Liệt lại không để ý, cúi đầu nhìn tay mình, chậm rãi nói.
“Ta nhường ngươi, nghĩ hết phương pháp để đền bù quan hệ giữa hai người chúng ta, thế nhưng tu bổ một lần nứt ba vết, ta không rõ, vì sao làm thế nào ngươi cũng dường như không hài lòng, không tin?” Dừng một lát, ngữ khí hơi chậm lại một chút, “Ngươi nếu như cảm thấy… như bây giờ rất miễn cưỡng, ta thả ngươi đi, sau này cũng sẽ không can thiệp ngươi, thế nhưng Tư Tần ta tất phải lưu lại.”
Lăng Thanh nghe vậy, chỉ cảm thấy cỗ máu vừa rồi thật vất vả đè xuống kia bỗng nhiên xông về phía cổ họng.
Yên Vân Liệt vừa ngẩng đầu, liền thấy vài giọt đỏ tươi từ giữa kẽ tay che miệng của Lăng Thanh phun ra, rơi trên mặt đất trước người, từng chấm đỏ tươi dưới ánh nến nhảy vọt vô cùng gai mắt.
“Lăng Thanh?!” Yên Vân Liệt vội vã đi tới đỡ thân thể mềm oặt của hắn, cơ hồ cùng lúc —
Cửa phịch một tiếng bị đẩy ra, Nguyễn Tố Tuyết đứng ở ngoài cửa.
“Ngươi hài tử này, là chuyện gì cũng giấu trong lòng, mới bức mình khổ đến như thế.”
Nguyễn Tố Tuyết thu ngân châm, thay Lăng Thanh kéo đệm chăn lên một chút, “Ngươi đây là tích tụ ở ngực, giận dữ công tâm mới có thể như vậy, cũng may hài tử không có việc gì.”
Lăng Thanh vẻ mặt bình tĩnh gật gật đầu, cũng không có ngẩng đầu nhìn Yên Vân Liệt.
Trong lòng Yên Vân Liệt đã kinh ngạc đến không kiềm chế được, hài tử?! Nói như vậy…?
“Yên giáo chủ có phiền mượn một bước nói chuyện hay không?” Nguyễn Tố Tuyết đứng lên trước một bước đi về phía cửa.
Yên Vân Liệt nhìn nhìn Lăng Thanh, sau đó theo Nguyễn Tố Tuyết đi ra ngoài.
“Chuyện gì?” Yên Vân Liệt không có hảo khí gì, lúc này y chỉ muốn ở trong đó ôm ôm Lăng Thanh, hôn hôn hắn, còn có vật nhỏ đã ở trong bụng hắn kia.
Nghĩ đến quá nhập thần, đến nỗi không chú ý tới Nguyễn Tố Tuyết phía trước dừng bước xoay người lại, sau một khắc một tiếng “bộp” giòn vang vọng bầu trời đêm an tĩnh trong Kỳ phủ.
Yên Vân Liệt ôm hai má nóng rát giận dữ lườm Nguyễn Tố Tuyết.
“Cái tát này là đánh thay cho Lăng Thanh.” Nguyễn Tố Tuyết chậm rãi nói: “Hắn có thể nhịn, thế nhưng ta không thể!”
“Ngươi?! Dựa vào cái gì?!”
“Dựa vào cái gì?” Nguyễn Tố Tuyết cười khẽ, “Những lời này của ta nguyên xi trả lại cho Yên giáo chủ, ngươi dựa vào cái gì?”
Yên Vân Liệt thất thần, không biết nàng muốn làm cái gì.
Nguyễn Tố Tuyết nói tiếp: “Lăng Thanh đều nói hết mọi chuyện cho ta biết, hắn tới tìm ta cũng là bởi vì phát hiện mình có thai.”
“Hắn vì sao không đi Thiên Tuyệt sơn?”
“Đây là ta vừa hỏi Yên giáo chủ, dựa vào cái gì?”
“Bởi vì…” Yên Vân Liệt nói quanh co, “Bởi vì đó là hài tử của bản tọa!”
“Thế nhưng Yên giáo chủ ngươi dựa vào cái gì muốn Lăng Thanh lại sinh một đứa cho ngươi? Đơn giản là thích? Thích của ngươi có thể không quan tâm ý nguyện của Lăng Thanh? Yên giáo chủ ngươi dựa vào cái gì bảo Lăng Thanh tin tưởng ngươi khi hắn mang thai sẽ đối xử tốt với hắn, sẽ không giống lần trước ném hắn một người thờ ơ lãnh đạm? Yên giáo chủ ngươi lại dựa vào cái gì bảo Lăng Thanh tha thứ ngươi, tiếp thu ngươi, mở rộng cửa lòng với ngươi, cùng ngươi sống tới già, cùng dưỡng dục hài tử?”
Mấy câu hỏi liên tiếp, làm cho Yên Vân Liệt có chút cảm giác không chịu nổi.
“Yêu càng khắc, hận càng sâu… Lăng Thanh vì sao không dám tháo mặt nạ xuống trước mặt ngươi? Yên giáo chủ ngươi có từng suy nghĩ chưa? Lăng Thanh cứng cỏi hơn xa so với chúng ta nhìn thấy, dù cho hài tử chết trước mặt, hắn thà rằng cắn răng cũng vẫn nín không để cho mình rơi một giọt nước mắt, thế nhưng hắn luôn luôn sợ hãi, luôn có một số thử làm cho hắn không dám đi đối mặt, chiếm được chỉ sợ không lưu được, lưu được lại sợ một ngày nào đó sẽ mất đi, hắn đang sợ cái gì… Yên giáo chủ ngươi hẳn là không thể không biết.”
Thấy Yên Vân Liệt tại chỗ giống như không còn hồn phách, Nguyễn Tố Tuyết lại nói: “Lăng Thanh nói cho ta biết, ngươi đã từng nói với hắn ‘hữu tình đều là duyên, vô tình tương tư khổ’, như vậy Yên giáo chủ cũng biết, trên đời này so với ‘tương tư vô duyên’ càng khiến người ta thống khổ là cái gì?”
Yên Vân Liệt không trả lời nàng, chỉ thu ánh mắt nhìn mặt đất trước người.
Nguyễn Tố Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, xoay người, “Nếu như Yên giáo chủ cho rằng là ta và Chiêu nhi hại chết hài tử đầu tiên của các ngươi, Kỳ Nguyễn thị của ta và nhi tử của ta Kỳ Chiêu ở đây, không tránh cũng không trốn, chờ Yên giáo chủ tới tính toán món nợ này.” Nói xong, liền một mình dọc theo hành lang gấp khúc chậm rãi rời đi.
Yên Vân Liệt một người đứng ngoài phòng Lăng Thanh một lúc lâu, sương đêm ướt ống tay áo vạt áo, gió đêm lành lạnh cũng tỉnh táo đầu óc vừa rồi nhất thời xúc động cháy sạch lửa nóng.
Lúc phục hồi tinh thần lại, đã trăng treo giữa trời, bốn phía một mảnh vắng lặng, chợt có mấy tiếng côn trùng kêu vang, càng lộ vẻ yên lặng, Yên Vân Liệt xoay người trở lại cửa gian khách phòng Lăng Thanh ở tạm, do dự một lúc, đưa tay đẩy cửa vào.
Trong phòng đốt một ngọn nến, lửa như hạt đậu, khẽ chập chờn.
Lăng Thanh nằm lưng hướng ra ngoài, cả người chôn trong đệm chăn, cơ thể đều đặn phập phồng.
“Lăng Thanh…” Yên Vân Liệt khẽ gọi một tiếng, sau đó cẩn thận đóng cửa đi đến bên giường, “Lăng Thanh, ngươi ngủ chưa?”
Người trên giường không lên tiếng, Yên Vân Liệt nghĩ hắn hẳn là chưa có ngủ, chỉ là không muốn nhìn thấy mình mà thôi, vốn định đưa tay xoay người hắn lại, thế nhưng tay lúc chạm đến thân thể hắn lại là cứng đờ, sau đó vẫn là khó khăn thu hồi lại.
“Lăng Thanh, ngươi đang giận ta đúng hay không?
“Rất nhiều chuyện… ta xác thực không cẩn thận nghĩ tới tâm tình của ngươi, giống như là cái chết của hài tử, cùng với việc giam lỏng ngươi, còn có sự ra đời của Tư Tần…”
Yên Vân Liệt nhìn thấy thân thể Lăng Thanh hơi run lên, y ngồi xuống bên mép giường, một tay phủ lên đệm chăn quấn chặt lấy hắn.
“Thế nhưng ta lần này là thực sự muốn cùng ngươi lại sinh một đứa, không phải thuần túy vì cảm thấy hài tử đáng yêu mà lại muốn một đứa, mà là…”
Yên Vân Liệt liếm liếm môi, hơi sát lại gần hắn một chút.
“Bởi vì ta nhìn Vệ Vũ cùng Linh Quân hai người bọn họ ân ái như thế, cùng nhau chờ tiểu sinh mệnh trong bụng giáng sinh, ta ước ao vô cùng… Ta cũng muốn có được cảm giác bận rộn chăm sóc ngươi, muốn nửa đêm thức dậy cùng ngươi ăn khuya, muốn nhìn hài tử ở trong bụng ngươi mỗi một ngày lớn lên, còn có rất nhiều rất nhiều, trước đây không có làm, ta đều muốn nhất nhất bù đắp lại…
“Bởi vì suy nghĩ này, nghĩ đến quá sốt ruột, vì thế không suy nghĩ đến tâm tình của ngươi… Nam tử sinh dục xác thực là chuyện trái ngược luân thường, thế nhưng ta chỉ muốn cùng Lăng Thanh lại sinh một đứa.”
Bọc lớn bị đệm chặn quấn lấy giật giật, sau đó thanh âm rầu rĩ của Lăng Thanh truyền qua, “… Vậy tại sao không phải ngươi sinh?”
Yên Vân Liệt bị một câu này của hắn làm nghẹn, suy nghĩ một chút ngược lại cười, càng sáp lại gần hơn, “Bởi vì là ta muốn thương Lăng Thanh, nếu như Lăng Thanh muốn trái lại thương ta, ta trở về Thiên Tuyệt sơn lại đòi Bất Quy một viên.”
Lăng Thanh không nói cái gì nữa, Yên Vân Liệt cúi xuống dùng khuỷu tay khe khẽ vòng quanh người dùng đệm chăn bọc mình lại kia.
“Có lẽ trong mắt ngươi, ta chính là người phong lưu hoa tâm lại dùng tình không chuyên, khi ngươi mang thai Tư Tần ta còn lưu luyến bên người kẻ khác, ý đồ tìm kiếm bóng dáng có chút hư ảo, hay không muốn tin tưởng người mình muốn tìm thật ra ngay trước mặt… Thế nhưng ta lúc này đây là thật sự muốn yên ổn…”
Nói xong Yên Vân Liệt vươn tay trái đến trước mặt Lăng Thanh, cho hắn nhìn lòng bàn tay mình.
“Thấy không? Điểm màu đen trong lòng bàn tay này, là cổ ta bảo cổ sư tốt nhất Thiên Tuyệt sơn gieo cho ta, loại cổ này có một cái tên rất dễ nghe — ‘Miên Ý’, chính là Miên Ý trong tình ý miên miên (1), trong thứ cổ trùng ăn có máu của ngươi, vì thế cổ trùng này mặc dù gieo trên người ta, thực ra là trung thành với ngươi, nếu như một ngày kia ta bất trung với ngươi, chung tình với người khác, cổ trùng này sẽ trước tiên thay ngươi hảo hảo sửa chữa ta, cụ thể là thế nào, Lăng Thanh có muốn trước tiên xem thử một cái hay không?”
Người núp trong đệm chăn dưới thân kia, thân thể chấn động, Yên Vân Liệt tựa như nhìn thấy có tinh quang chợt lóe, từ trên gương mặt hắn trượt xuống, liền cười chôn mặt giữa cổ hắn, “Ta vốn nói nguyện ý chờ đến ngày nào đó ngươi mở rộng cửa lòng với ta, thế nhưng hiện tại cũng không chờ nữa…”
Cảm giác được sự kinh ngạc của người nọ dưới thân, tay dò vào giữa đệm chăn tìm đến tay hắn, khẽ nắm.
“Ngươi nếu như thích, nếu như quen, cứ giấu sự tình trong lòng, ta có thể chậm rãi đoán, đoán đúng một chút, ngươi liền tha thứ ta một phần, sau đó lại đoán một chút, ngươi lại tha thứ một chút… Ta có thể đoán cả đời, đợi đến khi ngươi già cũng không giận được nữa, sẽ hoàn toàn tha thứ ta…”
Thanh âm mềm mỏng, từng chút tản ra trong lòng hắn, làm cho nơi có chút băng lãnh hắc ám từ từ sáng rực ấm áp.
Hắn chưa từng suy nghĩ tương lai sẽ ra sao, cũng chưa từng ôm ấp bất cứ chờ mong và nguyện vọng tốt đẹp nào, hắn một mực chờ mất đi, một mực chờ kết thúc của tất cả, thế nhưng người kia lại nói cho hắn, lần này hắn có thể nắm cả một đời… Vẫn là không thể tin được, thế nhưng lúc này đây, hắn nghĩ hắn có thể thử tin một lần.
Dưới đệm chăn, ngón tay giao nhau, mười ngón đan chặt, tựa như nhiều năm trước hai người điều khiển xe ngựa nhàn nhã tự tại trên đường quay về Thiên Tuyệt sơn, triền miên như thế, lưu luyến như thế.
Lúc Lăng Thanh mang thai năm tháng mới bằng lòng đi theo Yên Vân Liệt quay về Thiên Tuyệt sơn tĩnh dưỡng, thế là Yên đại giáo chủ sau khi bị một dựng phu hiện đã thành “mẹ” người ta khinh bỉ thật lâu, rốt cuộc có thể mở mày mở mặt ở trước mặt mọi người thi triển hết một mặt dịu dàng sủng ái của mình.
Thế nhưng rất đáng tiếc, tiểu gia hỏa trong bụng Lăng Thanh tựa hồ căn bản không muốn cho cha bé một cái cơ hội biểu hiện, rất nhu thuận, phản ứng nào cũng rất nhỏ, hơn nữa đợi trong bụng Lăng Thanh đủ ngày mới đi ra.
Vẫn là một nam hài, ngũ quan dường như khắc ra từ khuôn mẫu của Lăng Thanh, nhất là đôi mắt trong suốt thấu triệt như thế, hệt như có nhật nguyệt kinh luân rơi vào trong đó, xem ra đã định trước hẳn là ngay cả tính cách cũng giống như Lăng Thanh.
Đối với hài tử giống ai Yên đại giáo chủ nhưng thật ra không có ý kiến gì, mà trước khi hài tử sinh ra, đã quyết định muốn cho hài tử này theo họ Lăng Thanh, về sau hai người thương lượng thật lâu, quyết định đặt tên cho hài tử là Lăng Phượng Chứ, Tư Tần cũng có một cái tên hợp với Lăng Phượng Chứ — Yên Hồng Vũ.
Hai cái tên này đều ngụ ý, mong muốn hai hài tử lớn lên sau này tính tình đoan chính, cử chỉ cao thượng (2). Thế nhưng có đôi khi ông trời tựa hồ thích trái ngược với con người, làm cha cũng có nhiều vấn đề, huống chi hài tử lớn lên dưới mưa dầm thấm đất của hai người, vì thế kỳ vọng của Lăng Thanh với Yên Vân Liệt nhất định là phải thất vọng.
Sáu năm sau, Giang Nam.
“Lúc này trời xanh lá thắm, ý xuân say lòng người, thích hợp nhất chơi thuyền trên hồ, nâng cốc nói chuyện phiếm, không biết mấy vị mỹ nhân có nguyện ý cùng đi chơi với bản công tử hay không?”
Nói chuyện chính là một hài tử, bộ dáng chưa quá sáu, bảy tuổi, trường sam gấm vóc màu mực thêu hoa văn chìm, trong tay bắt chước phe phẩy quạt giấy to bằng nửa người bé, dáng vẻ phong lưu lại không chút ngông nghênh. Mấy nữ tử mỹ mạo bị bắt chuyện nhịn không được lấy tay áo che miệng cười.
“Nếu không chúng ta cũng có thể…”
Nói còn chưa có nói xong, bay tới một bóng người một cước đá vào ót tiểu tiểu nam hài áo đen, đạp bé quỳ rạp trên mặt đất. Bóng người kia chạm đất, cũng một hài tử tuổi tác xấp xỉ, trán có chút giống như nam hài bị đạp nằm úp sấp kia.
Chỉ thấy niên kỷ của bé mặc dù nho nhỏ, trên người lại lộ ra vẻ lão thành, nho nhã lễ độ chắp tay thi lễ một cái với mấy vị cô nương kia, “Gia giáo không nghiêm, làm cho mấy vị tỷ tỷ chê cười.”
Nói xong xách sau cổ nam hài áo đen, kéo bé đi.
“Lăng tiểu Phượng! Buông!” Người bị kéo đi, bất mãn lớn tiếng kháng nghị.
“Phụ thân nói, lúc luyện công lười biếng, phạt ngồi trung bình tấn một canh giờ.” Lăng Phượng Chứ lạnh lùng nói.
“Tiểu Phượng tốt, đừng nói cho phụ thân, ca ca mang ngươi cùng đi hồ với các mỹ nhân tỷ tỷ.” Cứng không được thì mềm, Yên Hồng Vũ đổi sang dùng chính sách dụ dỗ.
“Cha nói, đùa giỡn mỹ nhân tỷ tỷ hoặc ca ca, phạt thêm một canh giờ.”
“…” Yên Hồng Vũ hoàn toàn khóc không ra nước mắt.
Mà lúc này trong Phi Chiếu các của Vãn Nguyệt sơn trang, xuân tình kiều diễm một phòng còn chưa tan đi.
“Giờ nào rồi? Nên để Hồng Vũ và tiểu Phượng thức dậy luyện công…”
Một tay lộ ra ngoài giường đang muốn vén màn lên, lại bị một cái tay khác kéo vào trong.
“Ta và huynh đệ của ta cũng cần luyện công sáng sớm, không biết Vãn Nguyệt công tử có hãnh diện lại bồi ta hai chiêu hay không…”
Màn ấm phù dung, bị lật thành làn sóng đỏ, xuân tình một phòng này, chỉ nồng không đạm.
Chú thích
(1) tình ý kéo dài ↑
(2) Phượng Chứ có nghĩa là chim phượng bay cao, Hồng Vũ có nghĩa là phong độ to lớn ↑
~ Tàng tình chi Quyết trần – Hoàn ~
Tàng tình chi Tư tình
Thượng
Văn án 1
Vì ngăn cản chiến hỏa biên quan, Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt rời khỏi Thiên Tuyệt sơn,
Song lời tiên đoán ma giáo tác loạn, bản đồ lăng Diễm đế thất lạc,
Cùng với mờ ám ngầm chảy giữa Thiên Tuyệt giáo chủ giả cùng Yên Vân Liệt,
Lại cứng rắn đào ra vết thương chưa lành ẩn sâu trong lòng Lăng Thanh.
Bi thương hối hận đốt tim khoét cốt, kỳ thực chưa bao giờ quên,
Cho dù ràng buộc này, huyết mạch này,
Làm cho bọn họ đi tới nông nỗi không thể phân tách bây giờ,
Nhưng chấp niệm cùng ma chướng quấy rầy không đi, lại há có thể dễ dàng tha thứ như thế?
Sai lầm đã đúc không cách nào hoàn lại, hoài nghi cùng phản bội lại dồn dập đến,
Tim đã đau đớn, liệu có lại lần nữa sụp đổ?