Tàng Tình

Chương 36 :

Ngày đăng: 16:09 18/04/20


Tiết Ký Phong tựa hồ rất quen Ứng thành, Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt theo hắn đi tới một khách *** tên là Phúc Lai, sau khi mấy người ngồi xuống, Tiết Ký Phong không gọi món gì, gọi tiểu nhị trước tiên mang một cân rượu trắng tới cho hắn.



Sau khi rượu và đồ ăn đến, Tiết Ký Phong ôm vò rượu đẩy nắp đậy ra, rót một chén lớn cho mình, rót xong muốn đưa cho Lăng Thanh, bị Lăng Thanh xua tay cự tuyệt, nhưng trong lòng Lăng Thanh đã lưu lại ấn tượng Tiết Ký Phong người này dũng cảm phóng khoáng.



Ăn uống no đủ, Tiết Ký Phong nói với bọn họ chuyện đã xảy ra ở nơi này.



Tiết Ký Phong từ nhỏ bất kham, hay chạy khắp nơi, trước đây nghe nói nhà Liêu có âm mưu xâm phạm lần nữa, hắn vừa lúc ở Ký châu, dựa vào một bầu nhiệt huyết hiệp cốt, liền muốn đi Ung châu xem thử có gì mình làm được hay không.



Lúc đang muốn lên đường rời đi, đột nhiên Ký châu tới một đám người tự xưng là người của Thiên Tuyệt giáo, lợi dụng vũ lực trong tay, ức hiếp bách tính nơi này.



Tiết Ký Phong từng gặp Yên Vân Liệt thực sự trên Vũ Hoàn sơn, sau khi nhìn thấy người tự xưng là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo kia liền sinh nghi, tạm thời hoãn dự định đi Ung châu, án binh bất động muốn xem thử những người này có chủ ý quỷ gì.



“Vậy Tiết đại ca ở trong này có từng gặp Đông Chu vương Đông Ly Mộ Vân cùng thủ hạ của hắn hay không?” Nghe đến đó, Lăng Thanh cắt ngang hắn hỏi.



Tiết Ký Phong một chân gác trên ghế, trong lòng ôm vò rượu, đưa tay sờ sờ cằm, “Đông Chu vương ta không gặp được, thế nhưng lần trước đám người kia tựa hồ phục kích ai đó, đợi đến khi ta chạy tới chỉ thấy dấu vết từng đánh nhau… Còn nhặt được vật này.”



Tiết Ký Phong lấy ra một cái tua rua màu chàm, phía trên tua rua có một đồ đằng làm bằng bạc chạm rỗng, là một con chim xanh ba chân.



Lăng Thanh cầm cái tua rua kia lật xem thử, nói khẽ, “Đây là thứ mà thị vệ của Đông Chu vương phủ đều sẽ đeo…” Sau đó ngẩng đầu, “Ngươi tìm được nơi bọn họ phục kích là ở đâu?”



Tiết Ký Phong nghĩ nghĩ, “Ra khỏi thành rất xa, có lẽ sắp đến Ung châu…”



Lăng Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt chỉ hơi gật đầu một cái, xem ra hai người đều nghĩ giống nhau, sợ rằng Đông Ly Mộ Vân là trúng tập kích của người này mới mất đi tung tích.



“Vậy Lăng Thanh các ngươi đến nơi đây là vì chuyện gì?”



Lăng Thanh âm thầm sàng chọn một lần trong lòng chia có thể nói không thể nói thành hai bên, nhưng Tiết Ký Phong thấy hắn hơi có vẻ do dự liền nói, “Nếu như không tiện nói, vậy cũng không sao.”



“Cũng không phải.” Lăng Thanh lập tức phủ quyết, “Ta trước đây thu được tin tức của Đông Chu vương phủ, nói Đông Chu vương Đông Ly Mộ Vân cùng thủ hạ mất đi tin tức tại giao giới hai châu Ký Ung, ta chính là vì việc này mà đến… Vả lại dọc đường đi chúng ta vẫn liên tục bị người tập kích, mà những người tập kích chúng ta ấy, tựa hồ là cùng một nhóm người với những người giả trang Thiên Tuyệt giáo nhìn thấy ngày hôm nay này.”



Nói đến đây Lăng Thanh trầm mặc lại, có mấy lời cũng không thích hợp nói trước mặt Tiết Ký Phong ngụm lớn uống rượu, miếng lớn ăn thịt này, dù cho biết tính cách hắn sang sảng không chịu gò bó, trước đây còn cùng nhau lui địch, nhưng dù sao chỉ có thể xem như là lần đầu quen biết.



Sau đó mấy người đều yên lặng uống rượu ăn cơm, Yên Vân Liệt rời bàn trước, chỉ nói một câu “Ta ăn no, các ngươi từ từ ăn” liền một mình lên lầu, Lăng Thanh nâng chung trà lên uống hai hớp trà, cũng tìm một lý do về phòng trước.



Có Tiết Ký Phong, Lăng Thanh và Yên Vân Liệt đều tự muốn một phòng, nhưng sau khi Lăng Thanh đẩy cửa gian phòng của mình ra, không ngoài ý muốn thấy Yên Vân Liệt ngồi bên cạnh bàn, tựa như đang nghĩ ngợi tâm sự.



Lăng Thanh đóng cửa lại đi qua, đặt Thái Thượng Vong Tình lên bàn, “Ngươi nghĩ đến cái gì vậy?”



Yên Vân Liệt lắc đầu, “Bây giờ có thể nghĩ đến chính là có người giả mạo Thiên Tuyệt giáo của ta, làm mất đi tung tích của Đông Ly đại ca của ngươi, còn một đường tập kích hai chúng ta, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết.”



Lăng Thanh ngồi xuống cạnh bàn, “Ngươi cảm thấy… Đông Ly đại ca hắn hiện giờ sống hay chết?”



Yên Vân Liệt không trả lời nghi vấn này của hắn, trái lại vươn tay ra, bàn tay dán hai má Lăng Thanh, ngón cái vuốt ve vết đỏ mà kim lén kia thương tổn.



“Vừa nãy đánh nhau như vậy, cơ thể không có gì đáng ngại chứ?”



Yên Vân Liệt vừa không để ý một cái đã thấy hắn xông ra ngoài, mặc dù mình cũng lập tức đuổi theo sau, nhưng bị những thuộc hạ cầm đao trăng rằm ấy chặn lại, kết quả để cho hắn bị thương ngay dưới mí mắt mình, đau lòng biết mấy.



“Mặc dù bọn họ giả trang rất giống, thế nhưng chiêu thức võ công cũng không đúng, ngươi phải tin tưởng ta.”



Lăng Thanh cười nhạt một tiếng, “Ngươi nói như vậy, ngược lại làm cho ta cảm thấy ngươi giống như là trong lòng có gì đó giả dối.”



“Ta chỉ hi vọng vào lúc này hai chúng ta không nên sinh ra hiểu lầm gì.”



Những người đó không biết mưu đồ gì, không biết rắp tâm gì, y biết đoạn đường này đi gặp phải cái gì phát sinh cái gì, Lăng Thanh sẽ tự có phán đoán, nhưng có cỗ bất an như sinh như ẩn quanh quẩn trong lòng, luôn cảm giác những chuyện lúc trước kia đều là một chuỗi nối một chuỗi, lại bắt đầu lo lắng mình bên này liệu có phải đang tiếp cận chân tướng, hay là từng bước một giẫm vào cơ quan cạm bẫy nào đó…



“Lăng Thanh, ta nghĩ ngươi có thể về Thiên Tuyệt sơn hoặc Vãn Nguyệt sơn trang trước, chuyện về sau giao cho ta xử lý.”



“Vì sao?” Lăng Thanh có chút không hiểu, sau đó theo tầm mắt Yên Vân Liệt nhìn về phía bụng mình, tựa hồ hiểu dụng ý của Yên Vân Liệt, đang muốn mở miệng, lúc này cửa phòng bị gõ.



Lăng Thanh ra hiệu Yên Vân Liệt trước tiên đừng lên tiếng, đứng dậy đi qua mở một khe cửa.
Lăng Thanh cả kinh, “Ma chướng?”



“Tham luyến lợi dục, chấp nhất vọng niệm, chúng sinh vạn vật, đều có thể thành ma…”



Lăng Thanh nghĩ nghĩ, tay vốn phủ trên bụng dời đến ngực.



Tâm bị ma chướng vây khốn, hắn không phải là chưa từng có, thời điểm hài tử chết đi hắn liền bị hối hận cùng chấp niệm quấn lấy thật sâu, đến mức tinh thần hoảng hốt, vô pháp thoát ra.



Hắn tu chính là nội công tâm pháp của phái Thanh Hồng, lại là nội kinh đạo gia chú ý tu dưỡng tâm tính nhất, nếu như một khi trong lòng có ma chướng, như vậy hậu quả rất khó tưởng tượng.



Đang nghĩ tới đây, liền nghe Yên Vân Liệt ngữ khí ôn nhu trấn an hắn, “Người người đều có tâm ma, càng để ý trái lại càng dễ bị cắn nuốt.”



Lời nói này, khiến Lăng Thanh nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía Yên Vân Liệt, ước chừng là không ngờ Yên Vân Liệt luôn luôn làm ra những cử động trẻ con không hợp với lẽ thường, lại đột nhiên nói ra lời ẩn chứa ý thiền như thế.



“Yên Vân Liệt…” Tầm mắt Lăng Thanh dừng ở ngực y, ngón tay đâm nơi đó, “Vậy ngươi ở đây… có ma hay không?”



Yên Vân Liệt giơ tay lên nắm hắn, không có một tia do dự, “Có.”



“Vậy phải làm sao?”



“… Tin tưởng.” Yên Vân Liệt nắm tay Lăng Thanh, làm cho đầu ngón tay hắn dán vào ngực mình vẽ một vòng tròn ở nơi đó, sau đó chỉ vào chính giữa vòng tròn, “Nếu như nơi này không bị mê hoặc, như vậy ma chướng lợi hại hơn nữa cũng không cách nào xâm lấn…”



Tin tưởng?



Lăng Thanh vẫn sững sờ, Yên Vân Liệt buông tay ra dán lên hôn hôn trên môi hắn, “Đói bụng chưa? Ta đi gọi tiểu nhị đưa chút đồ ăn đến.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.



Lăng Thanh vẫn nhìn Yên Vân Liệt, mãi đến khi cửa phòng đóng lại mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu, nước trà trong chén rung động từng gợn sóng, làm tiêu tan thân ảnh của mình chiếu vào trong chén trà đến mơ hồ không rõ.



Nội thương của Lăng Thanh không nghiêm trọng lắm, nằm hai ngày là gần như có thể xuống đất.



Mặc dù Yên Vân Liệt luôn là vẻ mặt thối thối trước mặt Tiết Ký Phong, nhưng Lăng Thanh lại rất cao hứng kết giao thành bằng hữu với người thẳng thắn phóng khoáng như Tiết Ký Phong.



Buổi tối Tiết Ký Phong mời Lăng Thanh đi chợ dạo dạo, đi một lát, giãn gân cốt, kết quả Yên đại giáo chủ sắc mặt thối thối cũng không mời mà tới theo sau.



Đi trên chợ, lái buôn người Hồ nhận ra Lăng Thanh bọn họ chính là hiệp sĩ ra mặt thay cho bọn họ ngày đó, nhao nhao cảm kích nhét đồ trên sạp vào tay bọn họ, Lăng Thanh thoái thác không chịu nhận, Tiết Ký Phong trái lại không chút khách khí, những người đó bất kể đưa cái gì cũng đều nhận hết.



“Người Hồ khác với người Trung Nguyên chúng ta, nếu như ngươi không nhận, bọn họ sẽ cảm thấy ngươi là khinh thường bọn họ, nhận lấy, chính là tiếp thu lòng biết ơn của bọn họ, bọn họ mới vui vẻ.” Tiết Ký Phong ôm một đống đồ lớn giải thích.



“Ngươi rất hiểu người Hồ?” Lăng Thanh tỏ vẻ hiếu kỳ.



“Cũng không có, chính là đông tây nam bắc đi nhiều, phong tục và nhân tình các nơi ít nhiều hiểu biết một chút đi.” Tiết Ký Phong nói xong chọn một trái cây trong đống đồ ở ngực ném cho Lăng Thanh, “Cái này ngọt này.”



Sau đó chính mình cũng lấy một quả đưa tới bên miệng gặm rột rột một cái, sau đó Tiết Ký Phong ý thức được cái gì, trong miệng ngậm trái cây lại sờ soạng một quả ra đưa cho Yên Vân Liệt, thế nhưng Yên đại giáo chủ chỉ quay mặt đi tỏ vẻ không thèm, Tiết Ký Phong nhíu mày xuống, ngượng ngùng thu tay về tiếp tục gặm trái cây của hắn.



Lúc ba người đi dạo chợ xong trở về, người trên phố tan đi không ít, trước mặt có một lão hán kéo xe qua đây, khi sượt qua người bọn họ, Lăng Thanh nhìn thấy trên chiếc xe kia của hắn chất đầy rau dưa còn có chút thịt dê bò.



“Có lẽ là sáng mai sẽ mang đi bán.” Tiết Ký Phong nói bên cạnh, có lẽ là thấy Lăng Thanh nhìn chằm chằm vào vào chiếc xe ấy.



“Tiết đại ca, sào huyệt của những người đó ở nơi nào? Ngươi có điều tra hay không?” Lăng Thanh dừng lại hỏi.



Phần lớn những thứ có thể ăn trong lòng Tiết Ký Phong cũng đã vào trong bụng hắn, nghe thấy Lăng Thanh hỏi hắn, cầm trái cây cuối cùng trong tay gặm, nhổ vỏ ra, “Ta đã từng thử đi tìm sào huyệt của bọn chúng, thế nhưng theo sau vòng tới vòng lui, cuối cùng liền quấn chính mình mơ hồ.”



Lăng Thanh nhìn về phía Yên Vân Liệt, “Yên Vân Liệt, ngươi còn có nhớ lúc bọn họ tập kích chúng ta, ‘Phất Lan’ ngươi bày bốn phía không hề phát huy tác dụng hay không, liệu bọn họ có giống các ngươi, bọn họ bày trận gì đó bốn phía, nhất định phải có ‘Dẫn Lộ’ linh tinh mới có thể tìm được thì sao?”



Yên Vân Liệt nghĩ nghĩ, “Có khả năng này, Lăng Thanh, ngươi nghĩ tới điều gì?”



Lăng Thanh xoay người, nhìn về phía bóng lưng lão hán kéo xe đồ ăn kia, “Dù cho thật sự là người trong ma giáo, có thể giống thần tiên không ăn không uống sao?”



Một lời, tựa đánh thức người trong mộng.