Tàng Tình

Chương 43 :

Ngày đăng: 16:09 18/04/20


Lưu tướng quân không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ngất đi, sau lại hít chút khói bụi, thế nhưng tìm khắp tro tàn của lều trại, đều không tìm được bản đồ lăng Diễm đế Nguyễn Tố Tuyết đặt ở chỗ hắn, mảnh vải kia trải qua xử lý đặc biệt không sợ nước lửa, sẽ không bị hủy bởi biển lửa, nhưng trên người Yên Vân Liệt cũng không có, bất quá may mà bản vẽ cơ quan vốn cũng không ở chỗ Lưu Bình.



So với Lưu Bình, tình huống của Đông Ly Mộ Vân trái lại còn tệ hơn…



“A ách — “



Kèm theo một trận tiếng vang da thịt đốt trọi, mũi đao đốt đỏ khêu, nửa con sâu đen nhánh rơi “xoảng” trên mặt đất, còn đang giãy dụa nảy lên, Nguyễn Tố Tuyết vội vàng vẩy dầu hỏa, dùng hỏa chiết tử đốt. Con sâu kia kịch liệt giãy dụa trong ngọn lửa, cuối hóa thành một cục cháy đen, toát ra mùi tanh hôi nồng đậm, cổ trùng thiêu cháy như vậy trên mặt đất có mấy con.



Lăng Thanh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, nhưng tóc mái cùng tóc mai sớm đã mướt mồ hôi, “Đông Ly đại ca, lại nhịn một chút, không còn mấy con…”



Cả người Đông Ly Mộ Vân giống như là vớt lên từ trong nước, máu tươi trên lưng và cánh tay nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, môi sớm đã mất màu máu, nhưng thần trí vẫn còn duy trì thanh tỉnh.



Hắn quay lại, khóe miệng hơi nhếch lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, để cho Lăng Thanh yên tâm, nhưng thanh âm nói chuyện yếu ớt suy nhược, hiển nhiên là đang miễn cưỡng chống đỡ, “Không sao, Lăng Thanh ngươi tiếp tục… Chút đau ấy đại ca cũng không thể nhịn, chẳng phải làm cho ngươi chê cười?”



Lăng Thanh nhấp môi, lại hơ chủy thủ trong tay trên lửa, sau đó đâm xuống chỗ bả vai hắn, mũi đao vừa xoáy, cổ trùng chui xuống dưới da kia bị khoét ra.



Bắp thịt trên lưng Đông Ly Mộ Vân co rút lại, răng cắn đến vang lên “kèn kẹt”, thực sự nhịn không được mới trầm đục hừ nhẹ một tiếng, An Dương vương và Dần Hổ một người đè hắn một bên, lúc này cũng đều đầu đầy mồ hôi.



Yên Vân Liệt tuy là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo, nhưng y nhưng cũng không hay dùng cổ, những cái mang trên người chính là “Dẫn Lộ”, “Phất Lan” các loại mà Lăng Thanh đã từng thấy, lại không ngờ cũng sẽ có cổ độc thế này, nếu như lúc đó không phải Đông Ly Mộ Vân cản trở thay mình, sợ rằng bản thân không có biện pháp để bảo vệ được mình và hài tử trong bụng chu toàn.



Thế nhưng bây giờ nhớ kỹ lại, Yên Vân Liệt lúc đó sao lại có cử động như vậy? Y hẳn là thấy rõ mình…



Lại tốn một chốc mới lấy cổ trùng trên người Đông Ly Mộ Vân xuống, bôi thuốc, băng bó kỹ vết thương.



Đông Ly Mộ Vân đã mất đi ý thức, Nguyễn Tố Tuyết đang muốn gọi người cùng nhau giúp dời Đông Ly Mộ Vân lên trên giường, Lăng Thanh vươn tay đỡ, không ngờ An Dương vương trực tiếp bế ngang Đông Ly Mộ Vân lên.



Gút mắc giữa An Dương vương và Đông Ly Mộ Vân Lăng Thanh đã sớm biết, từ trong câu chữ nghe trộm được khi ấy, hắn cảm thấy hẳn là An Dương vương xuất phát từ mục đích nào đó, lấy an nguy tính mạng của mình uy hiếp Đông Ly Mộ Vân nghe theo y, có thể “Cập Đệ” hạ trên người mình lúc đó cũng là vì vậy.



Nhưng… sự quan tâm An Dương vương có khi vô tình hay cố ý biểu hiện ra đối với Đông Ly Mộ Vân, lại khiến hắn hoài nghi suy đoán đó.



Lăng Thanh đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, đột nhiên một bình thuốc được đưa tới trước mặt mình, ngẩng đầu, phát hiện là Nguyễn Tố Tuyết.



Nguyễn Tố Tuyết vươn tay ra hiệu phía ngoài, “Ta nghĩ y bây giờ cần cái này hơn… Vết thương của các tướng sĩ đều không nguy hiểm đến tính mạng, nghiêm trọng một chút chính là gãy chân, so sánh thì, ngươi ra tay rất nặng.”



Lăng Thanh đưa tay nhận bình thuốc ấy, sau đó miết trong tay, nhìn mặt đất trước người ngẩn ra.



Lúc đó một lòng muốn Yên Vân Liệt đang dưới trạng thái điên cuồng tỉnh táo lại, liền không bận tâm đến phương pháp, sau đó Yên Vân Liệt bị giam giữ giám thị, mà hắn thì vội vàng xử lý vết thương trên người Đông Ly Mộ Vân, vẫn không để ý đến y. Bây giờ nhắc đến, thoáng có chút lo lắng, nhưng lại phát hiện mình không biết phải đối mặt y như thế nào.



Nguyễn Tố Tuyết lại nói, “Hiện tại tìm không được bản đồ Lưu Bình giữ, mặc dù không có bản vẽ cơ quan sẽ tăng phiêu lưu, nhưng không dám xác định người lấy được bản đồ có thể chỉ dựa vào cái này liền đi xuống lăng mộ hay không.”



Lăng Thanh phục hồi tinh thần lại, “Tỷ tỷ, ý của ngươi là…?”



“Chúng ta có lẽ cần xuống lăng một lần.”



Theo Nguyễn Tố Tuyết bọn họ đi ra khỏi doanh trướng của Đông Ly Mộ Vân, lúc này bên ngoài trời đã sáng choang, một đêm ầm ĩ, ngoại trừ tướng sĩ tuần tra, những người khác người chữa thương thì chữa thương, người nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, lửa trại dập tắt bốc khói xanh phất phơ.



Lăng Thanh hơi hí mắt, thích ứng ánh sáng phía trước, Tiết Ký Phong cách đó không xa nhìn thấy hắn, chạy tới.



“Đông Chu vương không sao chứ… Ai, cẩn thận.” Tay Tiết Ký Phong tóm lấy, từ trên tay áo Lăng Thanh sờ xuống cái gì, ném xuống đất thật mạnh, “Một con cá lọt lưới này.”



Lăng Thanh nhìn sang, phát hiện bị Tiết Ký Phong ném xuống đất chính là một con rết chân xanh đầu vàng, Tiết Ký Phong một cước giẫm lên, bộ phận lộ ra ngoài ủng của con rết ra sức xoay loạn, cao cao ngước đầu, thoạt nhìn rất buồn nôn, nghĩ đến là vừa rồi lúc giúp Đông Ly Mộ Vân rút cổ núp ở đâu đấy không thể tìm ra, sau đó dính lên tay áo hắn ra theo.



Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, nhíu chân mày che miệng lại đi sang một bên.




Yên Vân Liệt gật đầu, những mất mát, mê man và tủi thân quanh quẩn trên người y lúc trước đã toàn bộ rút đi, lúc này tựa như lại khôi phục thành bộ dáng bình thường.



“Ta không biết làm thế nào mới có thể khiến ngươi tin ta…” Yên Vân Liệt hơi nghiêng đầu, môi vừa lúc dán chỗ hai má mang tai Lăng Thanh, liền khẽ hôn vành tai hắn một cái, “Ngươi có còn nhớ ta từng nói? Ung châu thế nào, nước Triệu ra sao, thậm chí thiên hạ này thuộc về ai tương lai làm sao… ta đều không quan tâm, ta chỉ quan tâm Lăng Thanh của ta, lúc này có bình an hay không, không còn gì khác…”



Xác thực, một đường này, nam nhân lấy phương thức của chính y chứng minh với hắn, chỉ cần là liên quan đến an nguy của hắn, nam nhân sẽ xông ngựa lên trước đỡ cho hắn, không muốn hắn bị một chút thương chảy một chút máu, thậm chí ngay cả trên người cũng không rơi một bông tuyết.



Chẳng qua, mình lại không thể phán đoán, cả tòa Thiên Tuyệt sơn trong lòng Yên Vân Liệt lại chiếm sức nặng bao nhiêu.



Lăng Thanh đứng lên, nhìn thấy Yên Vân Liệt đang ngẩng đầu nhìn hắn, không cởi xích sắt trên người y, chỉ nhàn nhạt phân phó, “Chờ ta trở lại.”



Nói xong liền đi thẳng tới cửa, lúc sắp sắp đi tới cửa, lại nghe thấy Yên Vân Liệt nhắc nhở hắn phía sau “Cẩn thận Tiết Ký Phong”, bước chân dừng một chút, sau đó không chùn bước vén mành lên.



Bộp!



Ánh sáng bên ngoài khiến cho con mắt ở lâu trong bóng tối không quen được, Lăng Thanh giơ tay lên che trước mặt.



Gió Mạc Bắc thổi mạnh vù vù, thổi đến mức quần áo người ta rung rung, gió lạnh như tơ muốn hết sức chui vào trong khe áo, song trong thân thể tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ nóng cháy của người kia, dường như thủy chung được y ôm vào lòng, ngăn đi bão cát tàn phá bừa bãi và băng hàn thấu xương này.



Nước Triệu và người Liêu chinh chiến tại Ung châu nhiều năm, cho dù khí thế của người Liêu có hung mãnh hơn nữa, triều đình cũng dốc hết sức điều binh khiển tướng giúp phòng thủ và phản kích.



Bởi vì có tin đồn nói Diễm đế đời quân vương cuối cùng của tiền triều khi xây dựng lăng mộ của mình, giấu toàn bộ của cải xương máu của nhân dân triều Tùy dốc hết mấy đời cướp đoạt được trong đó, vì tương lai con cháu đời sau sử dụng để khôi phục hưng thịnh, nhưng đáng tiếc nước Tùy vẫn bị nước Triệu tiêu diệt.



Đồn đại khi Đại Tùy diệt quốc, bản đồ lăng Diễm đế rơi vào trong tay triều đình, được giao do người Kỳ gia bảo vệ, cho đến khi Hoắc Hiền độc quyền, vì thoát khỏi ràng buộc của An Dương vương, liền muốn tìm được lăng Diễm đế, lợi dụng tài vật đếm không bao giờ hết bên trong chiêu binh mãi mã, tự lập làm vương, nhưng đáng tiếc cuối cùng bị Lăng Thanh chém.



Lúc trước Nguyễn Tố Tuyết vì tạo ra cơ hội báo thù cho Lăng Thanh, nói ra một bí mật khác, tiên đế xác thực lấy được bản đồ lăng Diễm đế cũng giao cho Kỳ gia bảo quản, đồng thời năm đó tiên đế từng đích thân xuống lăng Diễm đế, sau đó lại bày một số cơ quan bên trong, mà bản vẽ chỉ ra chỗ có cơ quan cũng đang trong tay người của Kỳ gia.



Giờ đây một trong hai tờ bản đồ trong tay Nguyễn Tố Tuyết, đặt ở chỗ phó tướng Lưu Bình không cánh mà bay, sau khi mọi người thương thảo, quyết định đi lăng Diễm đế một lần.



Thứ nhất bản đồ Nguyễn Tố Tuyết đặt ở chỗ Lưu Bình bảo quản mất, làm cho người ta không thể không để ý, thứ hai, cũng muốn xác nhận thử ám chỉ của Tạ Thiên Cơ và suy đoán của Đông Ly Mộ Vân, xem trong lăng Diễm đế có thật có chín đỉnh trấn quốc hay không.



“A, thời tiết quỷ gì thế này, mới vừa rồi còn tốt, chỉ chớp mắt chân trời liền đen như gì… A phi!” Tiết Ký Phong nói còn chưa dứt lời liền ăn cát đầy miệng.



Lăng Thanh nheo mắt lại nhìn về phía xa xa, nhưng không ngờ gió quá lớn thổi mũ của áo choàng hắn xuống, trong gió to cơ hồ có thể lật người, mang theo đá cát đánh vào mặt người đau đớn.



“Còn bao lâu nữa mới có thể đến?” Lăng Thanh quay đầu lại nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương đằng sau.



Thương thế của Đông Ly Mộ Vân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng hắn không yên lòng, cố ý muốn đi theo. An Dương vương mở lụa tơ trong tay, đối chiếu nhìn địa hình xung quanh, sau đó chỉ nơi chân trời đen nhánh xa xa, “Hẳn là tại vị trí đó.”



“Ta thấy hay là trước tiên tìm một chỗ tránh một lát? A phi phi phi! Cáo tuyết hoẵng đất bắc còn chưa có nếm, đã ăn trước đầy bụng cát…” Tiết Ký Phong bị thổi đất cát cả đầu cả mặt, rung thế nào cũng chẳng ăn thua.



“Ta xem hay là trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi, bão cát sắp tới, lại đi tiếp sợ rằng đi trật.”



Mọi người đều đồng ý với đề nghị này của Đông Ly Mộ Vân, vừa lúc cách đó không xa có mấy bức tường đất hỏng, có lẽ hẳn là rất sớm trước kia có một thôn xóm bị bỏ hoang ở nơi đó.



Mấy người thúc ngựa đến đó, dùng da trâu bắc một cái vải bạt để ngăn cản sức gió sau tường, cũng nhóm đống lửa để sưởi ấm.



Giáp ranh Đại Hán mênh mông này, dân cư ít ỏi, không có nguòn nước cũng sẽ không có người ngựa dừng lại, lại đi sâu nữa, cũng không biết là tình hình gì. Lâu dài không có người tiến vào, trên bầu trời cũng không thấy có chim quanh quẩn, xa xa nhìn sang chính là một vùng cát đá đất mênh mông vô biên, ngay cả cỏ dại cũng không mọc, vì vậy bị các tướng sĩ nơi đóng quân xưng là tử địa.



Rất khó tưởng tượng một đế vương sẽ xây lăng tẩm của mình ở loại địa phương này, đã không có sơn mạch đúc hình rồng, cũng không có nước chảy hội tụ long khí, thế nhưng Đông Ly Mộ Vân nói, ai cũng không nghĩ ra, mới càng thêm khó tìm, huống hồ nếu có chín đỉnh trấn quốc ở trong mộ, đâu còn cần long khí che chở và thủ hộ.



Nhưng bởi vậy cho dù có bản đồ, muốn tìm được, cũng không phải một chuyện dễ dàng.