Tàng Tình
Chương 46 :
Ngày đăng: 16:09 18/04/20
“Chuyện của Lăng Thanh các ngươi biết được từ đâu thì không biết.” Yên Vân Liệt thay thế Lăng Thanh nói tiếp, “Nhưng ngươi lợi dụng thân phận Tạ Thiên Cơ từ trong miệng Lăng Thanh biết quá khứ của ta và hắn, cũng mượn cơ hội dẫn ra ma chướng trong lòng Lăng Thanh.”
“Trên đời này ảo thuật có thể khống chế nhân tâm không phải là Nhiếp Hồn của Thiên Tuyệt giáo thì là gì, mà Nhiếp Hồn lại chỉ truyền giáo chủ các đời, đã Thiên Tuyệt giáo là nhánh của Thiên Chính Thánh giáo, không có lý do ta biết mà giáo chủ Thiên Chính Thánh giáo không biết… Vừa vặn vì ngươi nghĩ hết phương pháp muốn dẫn ra ma chướng trong lòng Lăng Thanh, vì vậy mới khiến cho chúng ta nổi lên hoài nghi đối với nguồn gốc và thân phận của ngươi.”
“Vì sao?”
Lăng Thanh trả lời hắn, “Bởi vì Yên Vân Liệt từng nói, phương pháp duy nhất để vượt qua ma chướng chính là tin tưởng…” Nói xong nhìn về phía Yên Vân Liệt, “Ta tin Yên Vân Liệt, mặc dù y có đôi khi vì tư dục sẽ liều lĩnh, nhưng ta tin thị phi trước mắt, y sẽ không lại sai lần nữa…
“Khi đó ở trong doanh địa, cổ trên người Yên Vân Liệt đột nhiên không chịu khống chế xông về phía ta, là bởi vì trong khi ta bị Điện Dao dẫn rời khỏi đây tranh đấu với hắn, hắn dùng dải lụa hạ mồi có thể dụ dỗ cổ, làm cho cổ hưng phấn không khống chế được trên Thái Thượng Vong Tình của ta, vì vậy ta vừa tiếp xúc gần Yên Vân Liệt, cổ trên người y đều vọt về phía ta. Đây thoạt nhìn giống như là Yên Vân Liệt điên cuồng không khống chế được phóng cổ tập kích ta.”
“Có thể khống chế cổ của Thiên Tuyệt giáo, lại biết sử dụng Nhiếp Hồn, trên đời này ngoại trừ Yên Vân Liệt ra cũng chỉ còn lại một người khác, đó chính là giáo chủ Thiên Chính Thánh giáo có cùng nguồn gốc với Thiên Tuyệt giáo.”
Tiết Ký Phong có bộ dáng không cam lòng, “Như vậy đêm hôm đó cũng là các ngươi đang diễn trò.”
Thế là trên mặt Yên đại giáo chủ treo nụ cười đắc thắng, gật đầu một cái rất lớn, “Ngươi có thể dùng Nhiếp Hồn với Lăng Thanh, vì sao bản tọa không thể dùng với ngươi?”
Vì diễn kịch cho hắn xem, tình đến nơi sâu thẳm cũng không biết lúc đó là thật, tóm lại màn tình sự giam cầm mà phóng túng trong doanh trướng, khiến cho Yên đại giáo chủ bây giờ hồi tưởng lại nội tâm vẫn còn rít gào.
“Yên Vân Liệt!” Tiết Ký Phong trầm mặt cả giận nói, “Ngươi thân là giáo chủ phân giáo, dám ngỗ nghịch bản tọa?!”
Yên đại giáo chủ bày ra thái độ thờ ơ như không rất đáng đánh, “Lăng Thanh nhà ta đã thay ta hạ lệnh làm cho Thiên Tuyệt giáo thoát ly Thiên Chính Thánh giáo…” Sau đó lại rất bất đắc dĩ, “Cũng không thể bảo giáo chủ ta đây lại lật lọng chứ? Huống hồ, ngươi ở trên địa bàn của chúng ta, sao có thể cho ngươi mọi chuyện đều như ý?”
Trên khuôn mặt Yên Vân Liệt đắc ý. “Biết ban nãy một chưởng kia của ngươi đánh vào chuông, vì sao lại không có phản ứng? Bởi vì sau khi ta thấy được báo cáo liền sai giáo chúng trên Thiên Tuyệt sơn làm hết khả năng hủy diệt cái chuông ấy, sau đó dùng Nhiếp Hồn lừa ngươi vào tròng, cho ngươi cảm thấy mưu kế của mình thành công. Bản vẽ lăng Diễm đế ngươi chỉ lấy được bản đồ, vì để cho ngươi tự lộ tẩy, chúng ta lại làm bộ không yên lòng chín đỉnh, quyết định xuống lăng kiểm tra, cố ý mang ngươi tiến vào…”
Trong động thoáng cái an tĩnh lại, Tiết Ký Phong chỉ yên lặng đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, Lăng Thanh và Đông Ly Mộ Vân nắm thật chặt tay nâng kiếm, người hai phe cứ như thế giằng co trong chốc lát, chân Tiết Ký Phong lui về phía sau một chút, vừa lúc đá vào một món đồ bạc trên mặt đất, vang nhỏ một tiếng “cạch”, hai bên đồng thời ra chiêu.
Tiết Ký Phong tung người nhảy lên, hai tay quẹt bên cạnh, hai đạo chưởng phong chia ra quét về phía Yên Vân Liệt và Lăng Thanh, Yên Vân Liệt đứng ở nơi đó chỉ quét tay áo xuống đã hóa giải chưởng phong.
Lăng Thanh đang muốn vung kiếm ngăn cản, ai ngờ Đông Ly Mộ Vân một bước ngăn trước mặt hắn, quay đầu lại, “Ở đây giao cho đại ca là được.” Liền nắm kiếm cùng với Yên Vân Liệt hai người đồng thời vây công Tiết Ký Phong.
Tiết Ký Phong lúc trước vẫn bảo lưu võ công, đám người Lăng Thanh cũng có lần cho rằng võ công của Tiết Ký Phong thiên về bình thường, nhưng sau khi Yên Vân Liệt giao thủ với hắn, báo cho biết bọn họ võ công của Tiết Ký Phong cũng không dưới y, lúc này Đông Ly Mộ Vân và Yên Vân Liệt hai người cùng nhau vây công hắn, nhìn từ chiêu thức của Tiết Ký Phong, hắn ứng phó không tốn sức chút nào.
Cổ tay Lăng Thanh khẽ lật, đang định tiến lên, một dải lụa đỏ đâm xiên qua, bỗng chốc cuốn lấy kiếm của Lăng Thanh, Lăng Thanh quay đầu lại, vừa thấy là hắn, không khỏi cười lên, dùng giọng nói có chút vô lại trêu ghẹo hắn, “Vị mỹ nhân này, ngươi giao thủ với ta nhiều lần như thế, không phải không biết ngươi căn bản đánh không lại ta chứ?”
Kiếm trong tay móc, lụa đỏ bất ngờ bị rút chặt, dưới chân Điện Dao bất ổn cả người bị kéo theo ngã về phía trước, Lăng Thanh đưa kiếm sang tay trái, dưới chân khẽ nhón, vận khinh công đi qua, cánh tay dài vươn ra, đón chắc lấy Điện Dao, khóe miệng vẫn là nụ cười mỉm điềm đạm ấy, “Hay là… thật ra ngươi thích ta?”
Bên kia Tiết Ký Phong đang muốn một chiêu đánh về phía ngực Yên Vân Liệt, nghe thấy thanh âm của Lăng Thanh, chân lảo đảo, chưởng kia rơi vào vai Yên Vân Liệt, không thể thương tổn được y, trái lại bị y dùng nội lực chấn bắn ra.
Điện Dao hoàn hồn, phát hiện mình lại bị Lăng Thanh trêu đùa, trên mặt quẫn đến đỏ bừng, giơ tay lên lật chưởng muốn đánh về phía Lăng Thanh, không ngờ tay Lăng Thanh nâng hắn buông lỏng, đồng thời dùng khinh công lui khỏi người hắn, Điện Dao “a” một tiếng kêu sợ hãi, ngã ngồi dưới đất.
Mắt Đông Ly Mộ Vân mở to, lập tức lắc đầu, tay cầm kiếm đè An Dương vương đang muốn dùng sức ấn xuống, An Dương vương đột nhiên dùng tay nhấn một viên gạch đá bên cạnh, “Ầm” một tiếng, tường đá phía sau An Dương vương đột nhiên xoay lại, hai người ngã lăn cùng một chỗ, ngã vào trong đường ngầm, nước bên ngoài mặc dù cũng tràn vào một chút, nhưng tường đá xoay đóng chặt vẫn cản trở dòng nước cuồn cuộn trong lối đi bên ngoài.
“Khụ, khụ!” Hai người lúc ngã vào đều uống không ít nước, trong đường ngầm đen như mực, chỉ có tiếng ho, cùng với tiếng vang rầm rầm bên ngoài.
Đông Ly Mộ Vân ra sức thở dốc ngụm lớn trên mặt đất, y vừa rồi không nên do dự, sớm nên một kiếm kết thúc người nguy hiểm này, gã làm hại Lăng Thanh chịu thống khổ rất lớn như thế, phải cả đời sống trong hối hận đan xen, cũng làm cho mình nhận hết sỉ nhục, bị áy náy nồng đậm sâu mạnh hành hạ đến sống không bằng chết.
Mình hẳn là giết gã…
Nhưng vì sao lại không hạ thủ được.
An Dương vương ngừng ho, sau đó trong đường ngầm cũng chỉ còn lại có tiếng hít thở của hai người, không biết qua bao lâu, Đông Ly Mộ Vân cảm giác được An Dương vương sột sột soạt soạt sờ tới bên cạnh mình, tay cầm Đoạn Thủy kiếm bị người phủ lên, động tác rất quen thuộc, y lại nghĩ không ra từng phát sinh ở nơi nào.
Trong bóng tối, thanh âm của An Dương vương vang lên, không có ngạo mạn ngày thường, cũng không có uy hiếp, chỉ là trầm thấp, có chút khàn khàn, lại có một loại mềm mại.
“Đông Ly… Ngươi có còn nhớ ta từng nói?
“Phật nói: Phàm là tất cả chúng sinh chưa giải thoát, đều sẽ tuần hoàn lặp đi lặp lại trong lục đạo, đây là ‘luân hồi’. Cái gọi là giải thoát, chính là chỉ thoát khỏi ràng buộc, dùng giới là sơ thiện, định là trung thiện, tuệ là hậu thiện, như thế sản sinh thiền định gắng đạt tới diệt khổ, sau cùng mới thoát khỏi lục đạo luân hồi.”
Đây là năm đó lúc đi Vũ Hoàn sơn tham gia đại hội võ lâm, gã từng nói với mình, chỉ là mình nghĩ không ra, sau vẫn ném sau đầu, không biết An Dương vương bây giờ lại nói là có ý gì? Muốn thu đồng tình của mình lưu một cái mạng của gã? Bản thân Đông Ly Mộ Vân cũng vì ý nghĩ này cảm thấy buồn cười.
Triệu U là ai?
Triệu U là ai…
Đột nhiên phát hiện dây dưa nhiều năm như thế, mình không thể hiểu người này hơn, gã vui giận không cần lời nói, chỉ cần một ánh mắt một động tác, mình liền hiểu.
Đang như đi vào cõi thần tiên, nghe thấy An Dương vương ghé vào lỗ tai y từng chữ từng chữ nói, “Đông Ly, ngươi nếu bị trói buộc, bản vương tất sẽ không tự mình giải thoát, ngươi nếu vào a tì địa ngục, bản vương sẽ lấy cái chết theo cùng!”
Đông Ly Mộ Vân có trong nháy mắt giật mình, nhưng còn chưa đợi y tự hỏi, tường đá một bên phát ra tiếng vỡ vụn “răng rắc”, An Dương vương đứng dậy, một phen cũng kéo Đông Ly Mộ Vân lên, ngữ khí lại khôi phục bình thường.
“Vị Đông Ly đại ca này, ngươi còn chưa có xác nhận Lăng Thanh của ngươi có bình yên hay không, đã định chết ở chỗ này sao?”
Đông Ly Mộ Vân giật giật môi, lại không lên tiếng, lấy ra đá lửa trên người cọ đốt, phát hiện trên tường thậm chí có đọi đèn, bên trong còn dư lại một chút dầu thắp.
Tường đá kia thoạt nhìn chống đỡ không được bao lâu, Đông Ly Mộ Vân đốt đèn, xoay người hỏi An Dương vương, “Kế tiếp phải đi như thế nào?”
An Dương vương lạnh lùng “hừ” một tiếng, liền xoay người đi đằng trước.