Tàng Tình

Chương 50 : Phiên ngoại 2 – QUẤN TƠ

Ngày đăng: 16:09 18/04/20


Phật nói: Phàm là tất cả chúng sinh chưa giải thoát, đều sẽ tuần hoàn lặp đi lặp lại trong lục đạo, đây là “luân hồi”.



Mà cái gọi là giải thoát, chính là chỉ thoát khỏi ràng buộc, dùng giới là sơ thiện, định là trung thiện, tuệ là hậu thiện, như thế sản sinh thiền định gắng đạt tới diệt khổ, sau cùng mới thoát khỏi lục đạo luân hồi.



Đông Ly, ngươi nếu bị trói buộc, bản vương tất sẽ không tự mình giải thoát, ngươi nếu vào a tì địa ngục, bản vương sẽ lấy cái chết theo cùng!



Đông Ly Mộ Vân mơ màng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, phát hiện mình vốn là muốn nhắm mắt lại chợp mắt một lát, không ngờ nhắm mắt lại vậy mà ngủ đến khi mặt trời chìm xuống phía tây.



Động động cần cổ vì một thời gian dài giữ một tư thế mà trở nên có chút cứng ngắc, bưng trà lạnh trên bàn uống một hớp, bên ngoài liền có người gõ cửa, dè dặt thử hỏi, “Hầu gia ngài tỉnh rồi?”



“Ừ, chuyện gì?”



Đông Ly Mộ Vân đứng dậy mở cửa, liền thấy hạ nhân đứng ở ngoài cửa đang dùng tay áo lau đi khuôn mặt đầy mồ hôi, vẻ mặt nôn nóng ban đầu, sau khi nhìn thấy hắn mở cửa đi ra, lập tức đổi thành mừng rỡ giống như gặp được cứu tinh



“Hầu gia ngài đã tỉnh, Kỳ phu nhân đến đã lâu…”



Đông Ly Mộ Vân không khỏi nghi hoặc, “Không phải nói Kỳ phu nhân đến là lập tức gọi ta sao?”



Hạ nhân vẻ mặt khó xử, “Vương gia biết ngài đang ngủ trưa sai chúng nô tài đừng quấy rầy ngài, nhưng chưa qua thời gian chén trà, lại muốn chúng nô tài đến xem ngài đã tỉnh lại chưa? Cứ đi đi lại lại, cũng được mấy chục lần rồi…”



Đông Ly Mộ Vân khẽ cười vỗ vỗ bả vai hạ nhân, đi thẳng về phía phòng ngủ của Triệu U.



An Dương vương phủ ở kinh thành chính là phủ đệ năm đó Triệu U ở khi vẫn còn là hoàng tử, bên trong phủ trang trí trang nhã, lầu các chằng chịt thú vị, sau khi hoàng huynh y đăng cơ, những hoàng tử khác được phong vương phải rời khỏi kinh thành đi đất phong của chính mình, Triệu U lại ỷ vào cùng một mẹ với hoàng đế, cực kỳ được thái hậu sủng ái, có thể ở lâu trong kinh.



Giờ đây tiểu vương gia năm đó mọi người đều cho rằng chỉ là một tên bất cần đời, không thành người tài, vẫn còn ở trong kinh thành, không chỉ không bị đuổi về đất phong, còn thêm một thân phận nhiếp chính vương, làm cho không người nào không thổn thức.



Người chân chính có thủ đoạn đều là thâm tàng bất lộ, từ một loại ngoài mặt nhìn không ra, nhưng khi biết đến cũng đã quá muộn.



Còn chưa đi tới phòng ngủ của Triệu U, đã nghe thấy nơi đó truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết khàn khàn, hơi có chút thê lương, thị nữ cùng hạ nhân đều bị đuổi ra chờ ngoài cửa, các thị nữ tất cả đều là vẻ mặt không đành lòng, hạ nhân thì lòng hiếu kỳ lớn hơn, níu khe cửa nhìn vào trong.



Nhìn thấy Đông Ly Mộ Vân đi tới, có thị nữ khẽ ho một tiếng, mấy hạ nhân kia xoay người lại, thấy là hắn, liền khôi phục quy củ, cung kính đứng hai bên.



Đông Ly Mộ Vân đang muốn vươn tay đẩy cửa đi vào, thị nữ bên cạnh muốn ngăn cản hắn lại muốn nói rồi thôi, Đông Ly Mộ Vân quay đầu, “Làm sao vậy?”



Thị nữ hơi cúi đầu, “Vương gia không cho người đi vào…”



Khóe môi Đông Ly Mộ Vân nhếch lên, “Vương gia các ngươi sĩ diện, đương nhiên không muốn để người khác nhìn thấy tình cảnh bi thảm hiện giờ của y.” Nói xong cũng không gõ cửa, liền mở thẳng cửa đi vào.



Triệu U bên trong vừa định thốt ra tiếng kêu đau, tầm mắt quét tới người mở cửa tiến vào, một tiếng kia còn chưa ra khỏi miệng đã bị y miễn cưỡng nén lại.



“Kêu lên sẽ đỡ hơn.” Nguyễn Tố Tuyết lại lấy một cây ngân châm hơ trên lửa, sau đó nhắm ngay huyệt vị đâm thẳng xuống.



“Ưm—!” Triệu U bỗng nhiên siết chặt nắm tay, cơ bắp toàn thân đều đang run rẩy, cả người đã giống như là mới vớt ra trong nước, đợi khi trận đau đớn thấu xương này qua đi, hơi dịu một chút, mới mạnh miệng cãi lại, “Chút đau ấy bản vương còn có thể chịu được… A!”



Đông Ly Mộ Vân cũng không bóc trần y, đi đến bên cạnh y, tầm mắt rơi lên đùi mà Nguyễn Tố Tuyết đang châm cứu cho y.



Trong địa đạo của lăng Diễm đế, Triệu U vì cứu Lăng Thanh, bị tảng đá sập xuống chôn phía dưới, về sau mặc dù đào y lên từ dưới đống gạch, thế nhưng nước theo sát sau ào vào địa đạo, đến khi khôi phục tri giác, phát hiện người đã ở bên ngoài.



Sau đó Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt đi Vãn Nguyệt sơn trang, chính mình thì mang theo Triệu U trở lại kinh thành, trải qua chẩn trị của ngự y, phát hiện vết thương ở chân Triệu U rất nghiêm trọng, xương đùi hoàn toàn bị đè gẫy, nếu không trị liệu thích đáng, sợ rằng kiếp này cũng không đứng dậy nổi, thế nhưng ngự y cũng không dám trị liệu tuỳ tiện, chỉ sợ có sơ xuất khó giữ được tính mạng.



Đông Ly Mộ Vân mặc dù trong lòng suy nghĩ đây là y đáng bị, nhưng vẫn đi tìm phương thuốc có thể chữa được cho y khắp nơi, cuối cùng nghĩ người tài ba trên Thiên Tuyệt sơn rất nhiều, liền thử viết thư hỏi Lăng Thanh.



Không ngờ từ chỗ Lăng Thanh biết được Nguyễn gia có phương pháp bó xương nối gân gia truyền, thâm chí đã chữa được cổ tay từng bị bẻ gãy và bả vai bị đâm đứt kinh mạch của hắn, bây giờ ngoại trừ ngày mưa dầm sẽ có đau nhói nhè nhẹ từ mối ghép xương, còn dùng kiếm thì không ngại.



Triệu U vừa nghe muốn gọi Nguyễn Tố Tuyết đến chữa chân, thế nào cũng không chịu, tuyên bố thà rằng chân này tàn phế cũng không muốn nợ nhân tình của Nguyễn Tố Tuyết.



Đông Ly Mộ Vân cũng không nghe y, nhưng lúc đầu Đông Ly Mộ Vân cũng từng lo lắng, bởi vì chuyện của Kỳ gia lúc trước, dù cho Triệu U chịu để Nguyễn Tố Tuyết tới chữa chân cho y, Nguyễn Tố Tuyết người ta có chịu hay không vẫn còn là một vấn đề.



Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, sau khi Đông Ly Mộ Vân nói rõ mục đích đến, Nguyễn Tố Tuyết ngược lại rất sảng khoái đồng ý, theo Đông Ly Mộ Vân đến An Dương vương phủ, kết quả Triệu U lại cự nự chờ trong phòng không chịu ra.
“Đông Ly, ngươi nếu bị trói buộc, bản vương tất sẽ không tự mình giải thoát, ngươi nếu vào a tì địa ngục, bản vương sẽ lấy cái chết theo cùng!!”



“Là thích mà! Bản vương thích ngươi! Cái loại thích hận không thể khóa ngươi bên cạnh mình, vì sao ngươi nhất định không hiểu không rõ?!”



Hắn quả thực không rõ, ở chung tràn ngập uy hiếp, giam cầm, sỉ nhục ấy, vì sao trong miệng y lại thành thích?



Đông Ly Mộ Vân bưng bát thuốc đi tới bên giường, “Uống thuốc rồi ngủ tiếp.”



Thấy Triệu U không động đậy không trả lời, lại bồi thêm một câu, “Ngươi muốn ép buộc thì tìm một chỗ không người từ từ mà ép buộc, mặc ngươi náo loạn thế nào cũng không người quản ngươi, ở trong này chỉ liên lụy toàn bộ hạ nhân của vương phủ nơm nớp lo sợ, ngươi nếu như có cái gì, bọn họ khẳng định cũng khó giữ được tính mạng.”



Triệu U vẫn không có động tĩnh, Đông Ly Mộ Vân nhếch miệng, cúi người định bụng điểm huyệt đạo y đổ thuốc, thế nhưng tay vừa mới đưa tới, Triệu U bất ngờ nghiêng người nắm lấy cổ tay hắn.



Hai người lặng yên giằng co, dưới tròng mắt che kín tơ máu đỏ bừng của Triệu U, cuồn cuộn đủ loại tình tự, chợt lóe lên tàn nhẫn giống như lúc trước, tiếp đó lại có mấy phần suy sụp giống như là vô vọng, tay nắm cổ tay Đông Ly Mộ Vân rất dùng sức, hơi run lẩy bẩy.



“Đông Ly, khi đó trong địa đạo, ngươi cứu ta… thật sự là xuất phát từ lương tri? Chẳng lẽ không có một chút nguyên nhân nào khác?”



Đông Ly Mộ Vân bị hỏi đến ngẩn ra, chỉ vì nhục nhã mấy năm nay y gây ra trên người mình, mình lúc đó nên giết hắn… nhưng không.



Chỉ vì người này, đẩy chính mình vào vạn kiếp bất phục, nhưng lại trong vực sâu tội ác dạy mình làm thế nào để giải thoát… Có lẽ từ thời khắc quỳ gối trước giường y giao hẹn với y năm ấy, chính mình đã định trước không thể lại thoát khỏi y.



Đông Ly Mộ Vân giãy giãy, cổ tay bị Triệu U nắm rất chặt, nhất thời còn không giãy ra được, vì thế Đông Ly Mộ Vân thái độ lạnh lùng rót nội lực vào cổ tay, chấn Triệu U ra.



Lưng Triệu U thoáng cái đụng vào thành giường, đau đến chân mày nhíu lại, sau khi lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra biểu tình hết hy vọng.



“Trong mắt ngươi, chẳng qua chỉ là mất đi một chân, thế nhưng đối với bản vương mà nói, ta mất cơ hội đuổi theo hắn, sóng vai mà đứng với hắn, giữ hắn lại bên cạnh mình… Dù cho trong lòng bất an, bản vương cũng chưa từng hối hận mình đã dùng những thủ đoạn ti tiện ấy, chí ít như vậy có thể cho bản vương trói buộc hắn bên cạnh mình, thế nhưng hiện tại, ngay cả cơ hội dùng thủ đoạn cũng không còn…”



Đông Ly Mộ Vân tựa hồ hiểu Triệu U vì sao lại biến thành bộ dáng như vậy… Y đang sợ, y đang giãy giụa trong tuyệt vọng, vì sắp phải mất đi mà đau đớn thật sâu, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.



Nhưng mình, lại há chịu bị hắn y trói buộc cả đời?



Chỉ là…



Đông Ly Mộ Vân nắm tay y, đặt bát thuốc trong tay mình vào tay y, “Lời vương gia ngươi đã nói, sẽ không phải là không nhớ rõ chứ? Vương gia nếu chết… Trên đường ta rơi vào Tu La địa ngục, ai đi theo ta?”



Đông Ly Mộ Vân nói xong cũng đứng dậy đi, Triệu U vẫn nhìn hắn mãi đến khi thân ảnh của hắn biến mất phía sau bình phong, sau đó thu hồi tầm mắt lên bát thuốc ở trong tay này.



“Vương gia nếu chết… Trên đường ta rơi vào Tu La địa ngục, ai đi theo ta?”



Tay Triệu U run đến lợi hại, thuốc trong bát bị rung đến gần như sắp bắn ra khỏi miệng bát, Triệu U bỗng nhiên đưa tới bên miệng từng ngụm từng ngụm uống lên, đổ quá mau, không chỉ thuốc đều từ hai bên khóe miệng chảy xuống, còn bị sặc đến ho, nhưng dường như nâng trong tay chính là linh dược có thể kéo dài tính mạng, ra sức đổ vào trong miệng, phải uống hết, nhất định phải uống hết toàn bộ!



Đông Ly Mộ Vân đi hai bước trên hành lang, nghe thấy từ trong phòng Triệu U truyền đến tiếng ho, tiếng hạ nhân lo lắng đi tới, sau đó mặt quản gia mang sắc vui mừng bước nhỏ chạy qua hắn.



“Mau mau mau, vương gia nói muốn dùng bữa, mau đi báo cho phòng ăn làm một vài thức ăn mềm và canh nóng tới.”



“Dạ!”



Đông Ly Mộ Vân dừng bước quay đầu lại nhìn về phía gian phòng của Triệu U.



Ngọn đèn dầu mỏng manh từ song thưa lộ ra, chiếu vào bậc thang đá xanh trước phòng, lành lạnh và tịch mịch như ánh trăng, mấy con bươm bướm quanh quẩn trước song cửa sổ, mặc dù chỉ là chút ánh sáng bé nhỏ không đáng kể này, đối với chúng nó cũng là hấp dẫn lớn lao.



Sau đó hắn để ý, phía trên cửa sổ có một mạng nhện, từng sợi đan vào nhau, phức tạp rắc rối, ánh sáng lưu chuyển trên chỉ bạc, có một sợi bị bươm bướm cuốn lấy đang dùng sức giãy giụa, lại bị càng quấn càng chặt…



Gió trăng khó chở, tình duyên quấn tơ, tinh tế quanh quẩn trong lòng, khó gỡ cũng khó phân.



Chú thích



(1) ma phí tán: loại thuốc mê đầu tiên trên thế giới, do Hoa Đà tạo ra bằng một hỗn hợp rượu và thảo dược