Tàng Yêu

Chương 14 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Tay trái vô lực khoát lên thắt lưng Nghiêm Sát, đầu tựa lên bờ vai cứng rắn của y, Nguyệt Quỳnh đầy bụng nghi hoặc. Từ sau khi đặt hắn ở dưới thân mà ngược đãi, người này liền trở nên kỳ lạ. Tối nay sợ là hắn sẽ trở thành nam sủng đầu tiên sau khi “làm” xong mà không bị hôn mê. Nhưng giá phải trả lần này chính là tay trái của hắn trở nên giống tay phải, không nâng dậy nổi. Nghĩ đến cảm giác dính nhớp vừa nãy trong lòng bàn tay, cả người Nguyệt Quỳnh liền nổi da gà. Người nọ ôm lấy thắt lưng hắn, đưa tay vuốt ve người hắn, Nguyệt Quỳnh rất muốn hỏi y khi nào mình mới có thể trở về. Từ sau khi vào phủ, hắn chưa từng ngủ chung giường cùng y, hắn rất không quen.



Khi phần da nơi thắt lưng hắn trầy xước, cái tay kia cuối cùng cũng không sờ soạng nữa, nhưng lại chuyển sang ôm chặt lấy hắn. Nguyệt Quỳnh giương mắt khó hiểu, gần đây người này thật sự rất kỳ quái. Nghiêm Sát nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì, cũng có thể là chẳng hề nghĩ gì cả. Nhìn y một hồi, Nguyệt Quỳnh nằm hảo, hắn cũng sẽ không phỏng đoán Nghiêm Sát đang suy nghĩ gì. Nhưng bầu không khí lúc này khiến hắn rất nghi hoặc, nằm ôm nhau như vậy đã là đoạn ký ức xa xôi trong quá khứ. Có điều khi đó, bên người Nghiêm Sát chỉ có một mình hắn, hiện giờ hắn là công tử không được sủng nhất, theo lý thuyết, người có thể nằm bên cạnh y như vậy không nên là hắn mới đúng. Vẫn là nằm trên giường của mình thoải mái hơn, nằm ở nơi này, hắn rất sợ người này sẽ đột nhiên nổi dục hỏa, làm cho hắn chỉ còn nửa cái mạng. Điều này cũng không phải chưa từng xảy ra.



Trợn mắt gần nửa ngày, Nguyệt Quỳnh thật sự không chịu nổi nữa. Giương mắt, thấy người này vẫn còn nhắm mắt, nhưng lại không ngủ, hắn chớp chớp đôi mắt đã trở nên cay cay, ngáp to hai cái. Ám chỉ rõ ràng như vậy, người này nhất định sẽ nghe thấy đi, hắn rất muốn ngủ. Không thể kềm chế, lại ngáp thêm hai cái, người này vẫn nhắm mắt, Nguyệt Quỳnh không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại. Y muốn phạt thì cứ phạt đi, hắn không kiên trì được nữa. Bàn tay to và thô ráp lại động, sờ lên mông hắn, người đang buồn ngủ kéo tay y hai lần mà không bỏ ra, cũng đành mặc kệ.



Màn buông, ngày đầu tiên của năm mới đã đến, Nghiêm Sát phá lệ để Nguyệt Quỳnh sống yên ổn, ngủ qua một đêm, không có gây sức ép hắn. Tảng sáng, Nguyệt Quỳnh đang ngủ say được nâng trở về Lâm uyển. Khi thân thể tiếp xúc với đệm chăn cùng gối đầu quen thuộc của chính mình, Nguyệt Quỳnh trở người, tiếp tục ngủ. Da toàn thân khẽ đau, khiến hắn ở trong mộng cho rằng bản thân mình lại bị ngược đãi.



Nguyệt Quỳnh tỉnh lại trong tiếng pháo hoa nổ ầm ĩ. Khẽ xoay thắt lưng, hắn rúc sâu vào trong chăn, không chịu đứng lên. Phần da nơi eo, mông, lưng, chân, toàn bộ đều ẩn ẩn đau. Những vết chai trên tay người này càng ngày càng dày, xem ra sau khi được phong vương, hắn cũng không từ bỏ đôi cự chuy* kia. Màn được nâng lên, chính là Hồng Hỉ.



Nguyệt Quỳnh cười nói: “Hồng Hỉ, nói với Hồng Thái, hôm nay chúng ta ăn lẩu, gọi Hoa Chước cùng An Bảo đến đi.”



“Công tử, chúng ta đã hầm xương làm nước dùng. Biết trước là khi công tử tỉnh dậy, chắc chắn sẽ muốn ăn lẩu.”



“Hồng Hỉ, không có các ngươi, sau này ta sống làm sao đây?” Nguyệt Quỳnh ngồi dậy, Hồng Hỉ lập tức giúp hắn mặc y phục.



“Công tử, ta cùng Hồng Thái sẽ hầu hạ công tử cả đời, công tử sao lại không có chúng ta.” Hồng Hỉ lưu loát mặc xiêm y cho công tử, hầu hạ công tử xuống giường. Nguyệt Quỳnh mặc quần xong, bỗng nhiên đưa một tay ôm lấy Hồng Hỉ : “Nhiều năm như thế, vất vả cho ngươi cùng Hồng Thái. Theo một công tử không được sủng như ta, đã khiến các ngươi chịu ủy khuất rồi.”
“Công tử, ngài đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.” Hai vị người hầu lập tức nói.



“Ta và An Bảo cũng theo ngươi.”



Nguyệt Quỳnh nở nụ cười, mang theo kỳ vọng. “Ngươi xem, nhiều người chúng ta đi cùng nhau như thế, trước hết, ta sẽ không cô đơn. Sau đó, chúng ta đi phương bắc, tìm một nơi dân phong thuần phác, mua một ngôi nhà lớn. Chờ Hồng Hỉ, Hồng Thái, ngươi cùng An Bảo thành gia, cũng ở tại trong nhà, dần dần, trong nhà sẽ có búp bê [ý nói em bé, trẻ con], sẽ trở nên càng ngày càng náo nhiệt, sau đó các búp bê sẽ trưởng thành, rồi thành gia lập thất, nếu nhà chúng ta không đủ ở thì sẽ mua thêm ngôi nhà sát vách, này có được tính là khai chi tán diệp hay không?”



[khai chi tán diệp: đại loại là gia đình hưng thịnh, con đàn cháu đống, …]



“Ngươi không thành thân?”



Nguyệt Quỳnh cắn cắn đũa: “Không thành thân. Trên đời này sẽ không lại có nữ tử thứ hai . . . . . .” Tựa hồ là nhớ tới chuyện gì, ánh mắt Nguyệt Quỳnh khẽ phiêu xa, sau đó liền hồi phục lại, nói, “Ta không thích bị người quản, tự do tự tại thật tốt. Mới ra hang hổ, sao lại có thể đi vào lang oa [hang sói]?”



Lê Hoa Chước khẽ hỏi: “Nguyệt Quỳnh, ngươi sẽ không, có nữ tử nào trong lòng đi.”



Nguyệt Quỳnh lại đưa đũa, gấp thịt bỏ vào chén Lê Hoa Chước: “Nữ tử trong lòng ta chính là nương của ta.” Rõ ràng là trả lời cho có lệ. “Nhanh ăn đi, tương lai không biết khi nào mới có những ngày tốt đẹp thế này, mau ăn.” Gấp toàn bộ thức ăn trong nồi vào trong chén của mình, hắn cúi đầu ăn, không nhìn đến sự lo lắng trong mắt Lê Hoa Chước, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái.