Tàng Yêu

Chương 18 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Khi trời vừa tờ mờ sáng, Nguyệt Quỳnh liền tỉnh dậy, người ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ, hắn nằm trong vòng tay của người nọ, cả người thực ấm áp, hắn ra một thân mồ hôi. Chậm rãi hướng ra phía ngoài từ trong lòng ngực Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh xốc chăn lên một chút, mát mẻ. Nghiêm Sát ngủ cũng không có tiếng ngáy điếc tai, thực yên tĩnh, Nguyệt Quỳnh trừng to mắt, tiếp tục hồ đồ.Hồi lâu sau, Nguyệt Quỳnh vừa thích ứng với  bóng tối khẽ mặt nhăn mày nhíu, hắn nhớ rõ vật điêu khắc trên đỉnh giường của Nghiêm Sát là lão hổ a, khi nào lại biến thành rồng? Nguyệt Quỳnh cảm thấy bản thân mình đã nhìn lầm rồi, cả thiên hạ trừ bỏ đế vương, bất luận kẻ nào cũng không thể sử dụng “long”, cho dù Nghiêm Sát là Vương gia, nhưng nếu y dùng long thì chính là phạm đại tội mưu phản.



Dụi dụi mắt, Nguyệt Quỳnh lại cố mở mắt thật to, chau mày, hắn không có nhìn lầm, quả thật là một con rồng đối diện với vị trí của hắn. Trong lòng Nguyệt Quỳnh động một chút! Trực giác của hắn cảm thấy nguy hiểm.



“A!”



Người đang nhìn chằm chằm vào con rồng đột nhiên bị một bàn tay to kéo lại, tựa vào một ***g ngực cứng rắn, Nghiêm Sát tỉnh.



“Tướng quân, cái kia.” Người đang bối rối giơ tay trái chỉa chỉa đỉnh đầu. Người này cũng quá minh mục trương đảm[lộ liễu], sao lại dám cho điêu khắc hình rồng ở trên đỉnh giường! Lỡ như bị các công tử phu nhân khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái.



“Ngủ!”



Kẻ còn chưa tỉnh ngủ vung chưởng lên, đem Nguyệt Quỳnh quấn chặt trong ổ chăn. Nguyệt Quỳnh mở miệng muốn nói, cuối cùng lại từ bỏ, hắn chỉ là một cái nam sủng nho nhỏ không quyền không thế, làm sao có thể đi quản chuyện của Nghiêm Sát. Nhưng mà, mưu phản là tội tru di cửu tộc, nếu bị Hoàng Thượng biết được, có thể hắn chưa kịp ra khỏi phủ đã bị chém đầu. Hắn không thể chết được.



Ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh đang suy nghĩ nên nói như thế nào để không chọc giận Nghiêm Sát, chăn trên người hắn bị y xốc lên, có thể là vì thân thể hắn quá cứng, nghiêm trọng quấy rầy giấc ngủ của người nào đó.



Xuống giường, Nghiêm Sát thắp nến lên. Nguyệt Quỳnh trước tiên ngẩng đầu, sau khi hai mắt thích ứng với ánh sáng, hắn liền thầm hô: quả nhiên là rồng! Một con rồng đang trầm ngủ! Một tòa núi nhỏ tiến vào trong ổ chăn, Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn lại, đã thấy y nhắm mắt, trưng ra bộ dáng tiếp tục ngủ. Hắn liếm liếm môi, cảm thấy chính mình vẫn là không nên hỏi, nếu hỏi thì khẳng định người này sẽ sinh khí.



“Ngươi sợ ta mưu phản?” Kẻ đang ngủ đột nhiên lên tiếng.



Đầu lưỡi ngập ngừng một chút, Nguyệt Quỳnh thấp giọng nói: “Mưu phản. . . . . . chính là đại tội chém đầu.”



Lục mắt mở, nhìn về phía hắn: “Ngươi là sợ chém đầu ta, hay là chém đầu ngươi?”



Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. “Đều sợ.”



Tòa núi nhỏ xoay người nằm nghiêng, ngón trỏ kéo lấy cằm Nguyệt Quỳnh “Nếu ta mưu phản, ngươi sẽ ly khai[rời đi] hay là lưu lại?”



Đầu lưỡi di chuyển xung quanh một vòng, chỉ thấy môi Nguyệt Quỳnh khẽ động nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời. Nghiêm Sát nắm cằm hắn, thoáng dùng sức. Không thể không trả lời, Nguyệt Quỳnh mở miệng: “Hoàng Thượng coi trọng tướng quân, sao tướng quân lại phải làm việc thế nhân lên án kia?”



“Cái ta muốn nghe chính là ngươi ly khai hay là lưu lại.”



Cằm phát đau, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh khẽ sáng lên, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuấn kiệt. . . . . . Hồi lâu sau, hắn mở miệng: “Ly[rời đi]. Tê!” Cằm của hắn dường như muốn nát ra.
So sánh với Nguyệt Quỳnh, thân thể Nghiêm Sát sẽ không đẹp được như thế. Mười hai tuổi lên núi làm sơn tặc, mười sáu tuổi nhập ngũ, hai mươi tuổi được hoàng đế Cổ Niên nhìn trúng, trở thành mãnh tướng dưới trướng hắn ta, hai mươi sáu tuổi phong vương, thân thể y lưu lại nhiều dấu ấn của kiếp sống huyết tinh[đẫm máu] nhiều năm như thế. Những vết sẹo loang lổ, một đường từ xương quai xanh đến bụng có đầy vết thương chí mạng, những vết sẹo lồi lõm làm cho Nghiêm Sát thoạt nhìn càng sát nhân. Chính là chỗ mi cốt của y có một vết sẹo, đơn giản là trên mặt có một vết thương như thế, bằng không y liền càng khó nhìn.



Thân mình Nghiêm Sát chính là một hòn đá thô sơ trên mặt đất**, còn thân thể Nguyệt Quỳnh chính là bạch ngọc hảo hạng ngàn năm. Khi còn trẻ cũng từng va chạm, nhưng rất may mắn, trên người hắn không hề lưu lại một vết sẹo nào, chỉ có cánh tay phải bị tổn thương đến mức huyết nhục mơ hồ, sau khi được ác y Từ đại phu trị liệu, cơ hồ nhìn không ra là đã từng thụ thương.



Nguyệt Quỳnh cúi thấp đầu, chân khoanh lại, dục dũng được đặc chế dựa theo dáng người của Nghiêm Sát, cho nên dù hắn chỉ khoanh tròn chân cũng có thể hoàn toàn ngâm mình ở trong nước. Hai đùi hắn đột nhiên đến gần hai bên trái phải của y, Nguyệt Quỳnh không dám để bản thân mình chạm đến, sợ sẽ rước lấy phiền toái.



“Buông chân xuống.” Giọng nói trầm đục.



Ngón chân Nguyệt Quỳnh khẽ giật giật, chậm rãi vươn. Rất muốn nhắc lại lời hứa một tháng kia, nhưng hắn lại sợ sẽ chọc đối phương nóng giận. Hai chân hắn bị chân của người nọ chèn ở giữa, Nguyệt Quỳnh tận lực dựa vào phía sau, bằng không chân hắn sẽ liền chạm đến củ cải của đối phương. =)))))



“Lại đây.”



Thân thể Nguyệt Quỳnh khẽ run lên một chút, bất động.



“Lại đây.” Thanh âm càng thô.



Nguyệt Quỳnh không thể không giương mắt nhìn, thấy lục mâu đang bốc hỏa, hắn nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi đi qua. Đột nhiên, bàn tay to chụp xuống, Nguyệt Quỳnh ghé vào trên một ngọn núi cứng rắn.



“Một cái . . . ngô!” Miệng bị ngăn chặn, ruột dê trong hậu huyệt bị người thuần thục lấy ra. Trước khi động khẩu còn chưa kịp hoàn toàn khép kín lại, một ngón tay liền xâm nhập vào.



“Ngô ngô ngô!” Một tháng.



Hai chân bị tách ra, khóa ngồi trên thắt lưng Nghiêm Sát, ngón tay đang ra vào trong cơ thể hắn lui ra ngoài, thay thế bằng một cây củ cải đáng sợ. Sao lại có thể nói không giữ lời? Tay trái của Nguyệt Quỳnh mạnh mẽ chụp lấy vai Nghiêm Sát, râu của người nọ đâm vào cổ hắn, thắt lưng bị chế trụ.



“Ngươi nói một tháng không chạm vào ta.” Người nào đó giãy dụa.



Trả lời hắn chỉ có cây củ cải tráng kiện từng chút từng chút xâm nhập động khẩu của hắn, từng chút chiếm lấy thân thể, từng chút xâm chiếm ý thức hắn.



Bọt nước văng khắp nơi, Nghiêm Sát một tay cố định gáy Nguyệt Quỳnh, chiếm lấy miệng hắn, một tay kéo lấy mông hắn, củ cải đáng sợ không ngừng ra vào nơi huyệt động đang khóc [tự hiểu :”>]. Tóc của hai người nổi trên nước, dây dưa cùng một chỗ, sau đó là một tiếng kêu phát ra từ cổ họng Nguyệt Quỳnh, cùng với tiếng gầm nhẹ của đối phương. Người đang thất thần còn chưa kịp bình tĩnh lại từ giữa tình cảm mãnh liệt, đôi môi sưng đỏ lại bị chiếm lấy.



Rốt cuộc, không tin y, Lệ vương Nghiêm Sát uy chấn bát phương cũng sẽ lật lọng! [giờ mới biết sao em? =))]