Tàng Yêu

Chương 2 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Nguyệt Quỳnh tỉnh lại trong bầu không khí thoang thoảng hương dược. Gian phòng được thắp sáng bằng những ngọn nến, bầu trời tối đen, nhưng vì màn buông xuống nên hắn không thể phán đoán được canh giờ chính xác. Bất quá dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, sợ là hắn đã ngủ cả ngày.



“Công tử, ngài tỉnh rồi sao?” Ngoài giường có người hỏi, tuy là lên tiếng hỏi nhưng người đó lại kéo màn lên. Nguyệt Quỳnh sớm đã quen với loại tình huống này, cho dù hắn thị tẩm, chỉ cần khi hắn tỉnh lại, một trong hai người hầu của hắn nhất định sẽ có một người xuất hiện.



Nguyệt Quỳnh không động đậy, thân thể đã được tẩy trừ sạch sẽ, hậu huyệt có ruột dê tẩm dược du cùng thuốc mỡ đặc chế; ứ ngân xanh tím trên người không cần xem cũng biết đã sớm được thượng dược, ngày mai thân thể hắn sẽ không còn thấy chút dấu vết hoan ái nào nữa; ngay cả tứ chi đau nhức không chịu nổi cùng thắt lưng cũng đã được xoa bóp ── đây đều do Hồng Thái cùng Hồng Hỉ làm. Bất quá tuy đã được thoa dược, hậu huyệt vẫn trướng đau như cũ.



Chỉ cần là ngày không phải thị tẩm, ruột dê sẽ vẫn ở trong cơ thể hắn, mỗi ngày đổi một lần. Đây là hình phạt Nguyệt Quỳnh bắt đầu phải chịu sau hai năm theo Nghiêm Sát vào vương phủ, cũng chính là hình phạt hắn không thể chịu đựng được nhất. Bởi vì hắn là một nam sủng, hậu huyệt phải bảo trì sạch sẽ, hương nhuyễn, trơn, loại ruột dê này được chuẩn bị riêng cho nam sủng. Hậu huyệt hấp thu dược du cùng thuốc mỡ sẽ khiến Vương gia khi hưởng dụng càng thêm thoải mái, cũng càng thêm sạch sẽ.



Sau khi màn được kéo lên, người hầu Hồng Hỉ  của Nguyệt Quỳnh đỡ hắn dậy, tiếp theo Hồng Thái  nhanh chóng mang cháo đến cạnh giường. Cháo chỉ là cháo trắng đạm bạc, cùng với một đĩa yêm củ cải và một đĩa yêm duẩn*. Bữa ăn rất đạm bạc, so với các phu nhân Nam Bắc uyển cùng những công tử Đông Tây uyển được sủng ái, Nguyệt Quỳnh không chỉ có bữa ăn đạm bạc nhất. Nơi ở “Lâm uyển” của hắn cũng chính là góc tối hẻo lánh nhất Tây uyển. Tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn cũng chỉ có một lượng bạc, ít nhất trong tất cả phu nhân công tử, hơn nữa còn ít đến đáng thương, ngay cả Hồng Thái cùng Hồng Hỉ  lợi ngân mỗi tháng đều có năm hai. Càng không cần nói đến lăng la tơ lụa, châu báo ngọc khí, tất nhiên đều không có. Bất cứ ai từng đến Lâm uyển, cho dù là người kiều man nhất cũng hội cảm thấy được Nghiêm Sát đối Nguyệt Quỳnh hơi quá đáng. Bần tiện không đủ để hình dung Lâm uyển.



Tay phải Nguyệt Quỳnh gần như tàn phế, khẽ tựa vào người Hồng Hỉ, lẳng lặng để Hồng Thái uy hắn ăn cháo. Cháo, yêm củ cải cùng yêm duẩn chính là những thứ Nguyệt Quỳnh muốn ăn nhất sau mỗi lần hầu hạ Vương gia. Lúc đầu bữa ăn của hắn là do Hành công công phụ trách Tây uyển phái người đưa tới, nhưng hắn ăn không quen, sau đó có nhiều công tử đến Tây uyển hơn, Hành công công trở nên rất bận rộn, hắn lại thất sủng, ngay tại Lâm Uyển có một tiểu táo phòng [nhà bếp].Cũng may Hồng Hỉ  Hồng Thái đã theo hắn từ sau khi hắn vào phủ thực có khả năng, táo phòng tuy nhỏ, nhưng cũng được trang bị khá đầy đủ. Bọn họ ở tại  táo phòng nho nhỏ cấp Nguyệt Quỳnh những món ăn ngon miệng. Tuy đơn giản lại làm cho Nguyệt Quỳnh rất hài lòng.



Kỳ thật Nghiêm Sát cũng không có quá phận, chi phí ăn mặc của Nguyệt Quỳnh cũng không tính là bị cắt xén. Ít nhất mỗi tháng cung cấp cho Nguyệt Quỳnh cũng không quá khác biệt với các phu nhân công tử khác. Nhưng Nghiêm Sát cũng không ban cho Nguyệt Quỳnh thứ gì cả̀, nếu thật muốn nói ban cho, chỉ có mỗi lần Nguyệt Quỳnh thị tẩm xong, Nghiêm Sát sẽ lệnh Hành công công đưa đến nhân sâm hoặc là mấy hạp tổ yến tốt nhất để hắn bổ thân thể, ngoài ra không còn gì khác.



Uy công tử ăn xong cháo, Hồng Thái nói: “Công tử, ngài ngủ một ngày, vừa nãy Hành công công đã đến, cho ngài đầu cô**, hải sâm cùng vây cá, nói là để ngài bổ thân thể.”



Nhiều như thế? Đây là phản ứng đầu tiên của Nguyệt Quỳnh. Lần này suýt nữa ép hắn tử, đưa nhiều chút cũng phải. Đây là phản ứng thứ hai của Nguyệt Quỳnh.



“Đầu cô nấu canh, ba người chúng ta ăn cho bổ, hải sâm cùng vây cá ngươi đem bán đi, nhớ rõ đừng để cho người trong phủ phát hiện.” Đây là phản ứng thứ ba của Nguyệt Quỳnh.



“Vâng, công tử. Bất quá trong vài ngày ngài không thể ăn thức ăn mặn, chờ thân thể ngài tốt hơn, ta đi tìm Hành công công thảo một lão gà mái để nấu canh.”



“Lão gà mái rất béo.” Nguyệt Quỳnh rất không thích.



“Sẽ không, công tử, ta sẽ lược mỡ ra.” Hồng Thái hiểu rõ công tử nhà mình nói, “Thân thể ngài hư, uống chút canh gà sẽ hảo.”
“Minh nguyệt chiếu thiên hữu. . . . . . Lâm uyển ta lớn nhất. . . . . . Áp đầu xứng rượu gạo, thế gian khó có được. . . . . .” Những người trong viện nhất thời đều bật cười.



“Nguyệt Quỳnh, ngươi nói gì nha, nghe ta này.” Lê Hoa Chước nghĩ nghĩ, khẽ ngẩng đầu lên, “Minh nguyệt trên cao chiếu. . . . . . Tây ngung tự động thiên. . . . . . Rượu thịt mặc tràng quá. . . . . . Phật tổ trong lòng lưu.” [Tạm dịch nghĩa: Trăng sáng chiếu trên trời cao, tại góc tây này, rượu thịt trong bụng, nhưng Phật tổ vẫn ở trong lòng]



“Phốc!” Lúc này cả bốn người đều nhịn không được mà bật cười.



Đêm khuya, Hồng thái cùng An Bảo đỡ Lê Hoa Chước đã say trở về, còn Nguyệt Quỳnh bỗng dưng nổi võ tính lên, một tay cầm lấy bảo kiếm hắn lén mua, ở trong sân luyện tuyệt thế thần công. Những ngày không thị tẩm, trừ bỏ Lê Hoa Chước sẽ không có ai đến Lâm uyển tĩnh mịch hoang vắng này, Nguyệt Quỳnh cũng không sợ bị người khác phát hiện.



Tuy rằng hắn chỉ là một nam sủng, tuy rằng cánh tay phải của hắn gần như tàn phế, tuy rằng hắn căn bản không phải là người luyện võ, nhưng năm này qua năm khác, ngày qua ngày Nguyệt Quỳnh đều kiên trì luyện kiếm, mang ảo tưởng một ngày kia chính mình có thể trở thành đại hiệp một tay, hành tẩu giang hồ. Kiếm là hắn nhẫn tâm bỏ ra mười hai lượng bạc để Hồng Thái  tìm thợ rèn ở ngoại thành làm cho, kiếm phổ là hắn nhẫn tâm bỏ ra mười hai lượng bạc để Hồng Thái  mua từ tay lão khất cái, danh kiếm thêm bí tịch, cho dù hắn không phải người luyện võ, khả đầu viên ngói trích thuỷ ăn mặc thạch[nước chảy đá mòn], thiết xử cũng có thể ma thành tú hoa châm [có công mài sắt có ngày nên kim], hắn tin tưởng chắc chắn một ngày nào đó mình có thể trở thành kiếm khách lợi hại.



Thẳng đến khi cánh tay trái mỏi nhừ , Nguyệt Quỳnh mới ngừng lại, ngửa đầu nhìn trăng tròn, sầu não: “Lạt áp đầu ăn ngon thật, đáng tiếc An Bảo chỉ mua hai mươi cái.”



Hồng Thái cùng Hồng Hỉ  nở nụ cười: “Công tử, ngài nên nghỉ ngơi.”



“Ân.” Thở dài, Nguyệt Quỳnh khẽ xoay người.



. . . . . .



Nằm trên giường, nhìn Hồng Hỉ  buông màn, chờ ánh nến trong gian phòng được dập tắt, chờ hết thảy đều trở nên an tĩnh, Nguyệt Quỳnh nhẹ nhàng ngồi dậy, xốc lên đệm chăn, lấy ra một cái hộp gỗ được che giấu ở khoảng trống dưới ván giường. Khẽ nâng màn lên, mượn ánh trăng, Nguyệt Quỳnh tham lam nhìn ngân phiếu cùng bạc vụn trong hộp. Hắn theo Nghiêm Sát tám năm, trụ trong phủ sáu năm. Từng chút từng chút, sáu năm này hắn đã để dành được hơn một trăm lượng bạc. Những thứ Nghiêm Sát ban cho, hắn không thể bán trong thành, sợ để Nghiêm Sát biết được, Hồng Thái chỉ có thể bán ở thôn làng ngoài thành với giá rẻ.



Nguyệt ngân của hắn quá ít, hơn nữa hàng năm cũng có vài thời điểm cần tiêu tiền, tỷ như ngẫu nhiên muốn Hồng Thái hoặc Hồng Hỉ  mua lạt áp đầu cho hắn, hoặc là mua thư, mua kiếm phổ, mua cho ba người chút vật dụng cần thiết. Đối người thường mà nói, hơn một trăm lượng bạc này đủ cho một nhà dùng nhiều năm, nhưng với hắn mà nói, như vậy vẫn chưa đủ.



Đem hộp gỗ bảo bối giấu hảo ở chỗ cũ, Nguyệt Quỳnh nằm xuống. Ảo tưởng một ngày nào đó, người nọ cuối cùng nghĩ thông suốt, phóng hắn ra phủ, như vậy hắn có thể có được một tuyệt bút bạc, sau đó hắn có thể mang theo bạc đi tìm người quan trọng nhất. Nếu như khi đó Hồng Thái và Hồng Hỉ cùng hắn ra khỏi phủ, hắn còn muốn để dành càng nhiều bạc. Bạc, bạc, nếu bạc có thể từ trên trời rơi xuống thì tốt rồi. Lẩm nhẩm bạc, Nguyệt Quỳnh rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đáng tiếc là hắn không mơ thấy bạc mà hắn thích nhất.