Tàng Yêu

Chương 41 :

Ngày đăng: 14:33 18/04/20


Nguyệt Quỳnh rất bội phục trí nhớ của mình, hắn chuẩn xác, không chút lầm lẫn về đến khách ***. Trở về phòng, hắn liền bị Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo vây quanh.



“Công tử (Nguyệt Quỳnh), ngươi đi đâu ? !”



Tay chân Nguyệt Quỳnh như nhũn ra, miệng lưỡi khô khốc, cả người vô lực, hắn đẩy Hồng Hỉ cùng Hoa Chước ra, khí nhược nói: “Để ta ngủ một lát, ngủ dậy rồi nói sau.” Bước nhanh vào phòng ngủ, tay Nguyệt Quỳnh run rẩy cởi bỏ áo choàng. Khuôn mặt hắn trắng bệch, bốn người kia sợ hãi không thôi.



“Nguyệt Quỳnh, ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải thân thể không thoải mái hay không?” Hoa Chước sợ đến mức mặt hắn cũng trở nên trắng nhợt. Nguyệt Quỳnh ngồi trên giường cởi giày, Hồng Hỉ lập tức quỳ xuống cởi giày cho hắn.



Nằm lên giường, Nguyệt Quỳnh run lẩy bẩy nói: “Hồng Thái, ngươi tìm cho ta một bộ nữ trang. Ta ngủ dậy cần mặc.”



“Công tử. . . . . .” Hồng Hỉ  Hồng Thái bị bộ dáng của công tử dọa khóc.



Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại: “Có thể có đại sự, chờ ta ngủ dậy rồi nói sau. Các ngươi chờ ta.” Kéo chăn qua đỉnh đầu, ngủ trước đã. Có lẽ khi ngủ dậy hắn sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng. Hồng Hỉ  cùng Lê Hoa Chước canh giữ ở bên giường, Hồng Thái cùng An Bảo đi mua nữ trang.



Thiêm thiếp ngủ, Nguyệt Quỳnh ngủ thật sự không yên, chỉ toàn mơ thấy ác mộng. Trong mộng hắn biến thành nữ tử, bụng thật lớn, thật lớn, có hài tử ở trong bụng hắn gọi hắn là nương. Có người ở bên tai gọi hắn, lau mồ hôi cho hắn, Nguyệt Quỳnh tỉnh dậy.



“Nguyệt Quỳnh, ngươi có chuyện gì? Ngươi đừng làm ta sợ.” Đôi mắt Lê Hoa Chước hồng hồng, trong mắt còn ngấn lệ.



Nguyệt Quỳnh nhìn hắn một hồi, ý thức dần dần hồi phục, đó không phải ác mộng. “Đã mua nữ trang về chưa?” Giọng nói rất khàn.



“Công tử, đã mua về rồi.” Hồng Thái đem xiêm y lại đây, đôi mắt hắn cùng Hồng Hỉ đều sưng đỏ, vừa nhìn liền biết đã khóc.



Nguyệt Quỳnh muốn đứng dậy, lại phát hiện mình không có khí lực. “Hoa Chước, đỡ ta đứng lên.” Lê Hoa Chước nhanh chóng nâng hắn dậy, nước mắt không ngừng rơi xuống.



“Hoa Chước, đừng khóc, giúp ta thay nữ trang. Lát nữa, ngươi cùng Hồng Hỉ đưa ta đến một nơi. Hồng Thái cùng An Bảo đi tìm chỗ ở.” Bốn người gật đầu. Dưới sự trợ giúp của Lê Hoa Chước cùng Hồng Hỉ, Nguyệt Quỳnh thay nữ trang, bụng càng rõ ràng hơn.



“Áo choàng.”



Hồng Thái lấy áo choàng mặc vào cho công tử, Nguyệt Quỳnh đội mũ lên.



“Hoa Chước, ra khỏi khách ***, ngươi kêu ta là tỷ tỷ. Hồng Hỉ, ngươi gọi ta là tiểu thư.”




“Nguyệt Quỳnh. . . . . .” Lê Hoa Chước lắp bắp gọi.



Nguyệt Quỳnh thở dài, sau đó liền tự động viên mình: “Nếu nó đã chui vào trong bụng ta, ta phải sinh hạ nó ra, tiểu yêu quái chỉ có một cơ hội luân hồi sang kiếp khác, không sinh nó ra thì thực đáng thương . Nhưng là. . . . . .” vẻ mặt Nguyệt Quỳnh trở nên khó xử, “Ta làm sao sinh nó ra đây? Ta cũng không biết nữ tử sinh hài tử như thế nào. Nương ta kể ta được sinh ra từ rốn của nàng, có thể nào tiểu yêu cũng chui ra từ rốn của ta?”



“Nguyệt Quỳnh!”



Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, thấy bốn người đều thực kích động, hắn bỗng nhiên hồ đồ.



“Ngươi thực sự dự định, đem hài tử, sinh hạ ?”



Nguyệt Quỳnh vừa nghe, liền nở nụ cười: “Đúng vậy, nó đã lớn được bốn tháng, nó muốn được sống, muốn biến thành người.”



“Nguyệt Quỳnh!” Lê Hoa Chước đột nhiên lao đến ôm lấy hắn, giọng nói nghẹn ngào, “Ta đã nghĩ, ngươi sẽ không, muốn hài tử này.”



“Công tử. . . . . .” Hồng Hỉ Hồng Thái kích động gần khóc.



Nguyệt Quỳnh đưa tay trái vỗ vỗ Hoa Chước: “Sao ta lại không cần nó? Ta bình thường ngay cả con giun cũng không dám giết, làm sao dám giết một hài tử, hơn nữa còn là hài tử ở trong bụng ta. Ta sẽ sinh hạ nó, nuôi nó lớn lên. Ngươi, Hồng Hỉ Hồng Thái cùng An Bảo, sẽ giúp ta nuôi nó lớn đúng không?”



“Ân! Ân!” Lê Hoa Chước vội dùng sức gật đầu.



Hồng Hỉ Hồng Thái bước lên ôm lấy công tử, mắt ngấn lệ. “Công tử, đây là hài tử của ngài, là tiểu công tử của chúng ta.”



Nguyệt Quỳnh cười ra tiếng: “Nó không phải tiểu công tử, nó là tiểu yêu quái.”



“Công tử (Nguyệt Quỳnh). . . . . .”



Bốn người nín khóc, mỉm cười, một tảng đá lớn, cuối cùng cũng có thể buông xuống.



Nguyệt Quỳnh một tay ôm ba người, vừa thở dài vừa khẽ cười, kế hoạch của hắn sẽ phải hoãn lại. Chẳng lẽ đây là thiên ý?