Tàng Yêu

Chương 61 :

Ngày đăng: 14:33 18/04/20


Thượng



Nghiêm Sát lấy con dấu kia ra, xoay nó lại, phía trên rõ ràng là chữ “U”, lục mâu nháy mắt trừng lớn. Cứ nhìn chằm chằm con dấu kia như thế hơn nửa ngày, Nghiêm Sát mới cất con dấu đó lại, lấy lá thư ra.



Nương:



Kim khóa [lắc tay vàng] nương cho Tiểu Yêu, con đã đeo cho nó, Tiểu Yêu rất thích chiếc vòng tay đó, thường xuyên giơ cánh tay nhỏ bé lên rồi ngắm nhìn vòng tay chăm chú. Nương, con bất hiếu, khiến nương phải lo lắng cho con suốt nhiều năm như vậy, con hàng đêm đều nhớ nương, thường không ngủ được. Thánh chỉ vẫn chưa đến, con hy vọng chỉ là chậm trễ, chứ không phải là hắn đã quyết định ra tay với Nghiêm Sát.



Nương, con không muốn lại nhìn thấy dân chúng chịu nỗi khổ chiến loạn, nhưng vừa nghĩ đến rốt cuộc cũng sẽ có một ngày Nghiêm Sát quyết đấu với hắn, con liền thấy rất khó xử. Một kẻ là thúc phụ của con, một người là phụ vương của Tiểu Yêu, tuy rằng con rất sợ hắn, nhưng con vẫn hy vọng bọn họ có thể cùng tồn tại một cách bình yên.



Nhưng con biết, dù là Nghiêm Sát hay hắn ta cũng không thể dung hạ người còn lại. Nương, nếu con chọn Nghiêm Sát, cha có trách con hay không ? Con. . . . . . không muốn nhìn thấy Tiểu Yêu mất đi phụ vương, con. . . . . luyến tiếc. . . . .



Thư không có lạc khoản [chữ ký], tựa hồ còn chưa viết xong, câu cuối cùng cũng có vài giọt mực, có thể thấy được người viết thư đã suy nghĩ hồi lâu mới viết ra một câu này, nhưng vẫn còn chút do dự không chừng. Lục mâu thâm trầm không thấy đáy, gấp lá thư lại, Nghiêm Sát đặt toàn bộ những thứ cần đặt vào, rồi cất hộp gỗ về chỗ cũ. San bằng đệm giường.



Nhìn chằm chằm vào người đang say ngủ, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng sờ lên khóe miệng của hắn, sắc mặt Nghiêm Sát rất bình tĩnh nhưng trong đôi mắt lại dâng đầy cảm xúc. Lơ đãng phiêu mắt nhìn đến cây trâm gỗ đào – vật bất ly thân của Nguyệt Quỳnh, lục mâu nheo lại, liếc nhìn người hẳn là một lát nữa mới có thể tỉnh dậy một cái, y cầm lấy cây mộc trâm kia, cẩn thận nghiên cứu một phen, sau đó khẽ chạm vào một chỗ lõm rất không nổi bật, móng tay dùng sức ấn một cái.



”Khách”, đầu cây trâm gỗ đột nhiên nổi lên một khối, bên trong dĩ nhiên là một viên dược màu vàng nhỏ bằng nửa ngón út! Hô hấp của Nghiêm Sát đột nhiên trở nên dồn dập, ấn chỗ vừa nổi lên xuống như cũ, tay cầm cây mộc trâm có giấu bí mật, tựa vào đầu giường, rất lâu không có động tĩnh.



”Khấu khấu.” có người gõ cửa.



”Vương gia, thế tử điện hạ đã tỉnh.” Là Nghiêm Mặc. Nghiêm Sát giống như được bừng tỉnh, đột nhiên ngồi xuống, nhìn đến mộc trâm trong tay, y để nó lại trên gối đầu của Nguyệt Quỳnh, mặc y phục xuống giường, đắp kín chăn cho Nguyệt Quỳnh, rồi mới đi nhanh ra khỏi phòng.



”Vương gia, thế tử điện hạ đã tỉnh.”



”Ân.”



Sắc mặt trầm trọng đi về phía cách gian, tiểu hài tử đang khóc.



Vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Lê Hoa Chước đang dỗ dành Tiểu Yêu, Hồng Hỉ Hồng Thái bẩm báo: “Vương gia, vừa mới uy dược cho thế tử điện hạ.”



Nghiêm Sát tiến lên ôm lấy hài tử, Tiểu Yêu mới uống dược, vừa thấy lão tử của mình, liền khóc lớn tiếng hơn. Lấy khăn tay lau nước mũi đang chảy xuống của nó, Nghiêm Sát hỏi: “Khai Viễn đâu?”



Diệp Lương lập tức nói: “Từ đại phu cả đêm không ngủ, ta nói hắn trở về nghỉ ngơi một chút, tiểu thiếu gia đã không còn sốt nữa.”



Đại chưởng cực kỳ ôn nhu vỗ về tiểu hài tử trong lòng, Nghiêm Sát hạ lệnh: “Các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi đi, hai canh giờ sau trở lại đây.”



”Vương gia.” Mọi người đều bận rộn cả đêm nhưng vẫn không muốn đi.



”Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng lưu lại, những người khác đều trở về.”



Vương gia hạ lệnh, Lê Hoa Chước cùng An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái không có cách nào, đành phải lui ra, nhưng Diệp Lương không đi. “Ta muốn chiếu cố tiểu thiếu gia.” Mệnh lệnh của Nghiêm Sát không liên quan đến hắn.



”Nếu ngươi không mệt, thì đi bồi Nguyệt Quỳnh đi.” Tay Nghiêm Sát không ngừng nhẹ nhàng vỗ về tiểu hài tử trong lòng, tiếng khóc non nớt kia dần dần nhỏ lại.



Nhìn chằm chằm Nghiêm Sát một hồi, Diệp Lương mới không cam tâm tình nguyện rời đi, đến cách gian tìm thiếu gia. Hắn vẫn không cam lòng, không cam lòng giao thiếu gia cùng tiểu thiếu gia cho tên thô nhân Nghiêm Sát kia như vậy.



Sau khi những người khác đều rời đi, Nghiêm Sát liền khoát tay, Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng được lưu lại cũng lui ra ngoài. Nghiêm Sát lại lau sạch cái mũi của tiểu hài tử, đặt thân hình bé nhỏ kia vào trong nôi.



Đôi mắt đỏ lên vì khóc nhiều vẫn xinh đẹp như cũ, cơ hồ đã hoàn toàn kế thừa đôi mắt của Nguyệt Quỳnh, chỉ có màu mắt là giống Nghiêm Sát. Mà tứ quan còn lại, bao gồm cả khuôn mặt, lại không có một chỗ nào giống y hay Nguyệt Quỳnh, thật giống như một tiểu yêu tinh. Không cần giả thiết, tất cả mọi người từng nhìn thấy Nghiêm Tiểu Yêu đều có thể khẳng định, tiểu gia hỏa này sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân mê chết người không đền mạng. Mà mọi người cũng phi thường khó hiểu, sao Nghiêm Sát cùng Nguyệt Quỳnh có thể sinh ra hài tử xinh đẹp hiếm thấy trong thiên hạ như thế? Chẳng lẽ Tiểu Yêu thật sự là yêu quái?



Tiểu hài tử nằm trong nôi, được phụ vương dỗ dành nên ngừng khóc, nhưng nó vừa phải uống thuốc đắng nên vẫn nức nở rất ủy khuất. Nghiêm Sát lau khô mặt cho hài tử, dùng mu bàn tay sờ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của hài tử, lục mâu chăm chú nhìn vào gương mặt của tiểu hài tử —— gương mặt rất giống với người trong bức họa.



”Đinh đương đinh đương”, chiếc chuông vàng trên cổ tay Nghiêm Tiểu Yêu phát ra âm thanh. Nghiêm Sát đang chìm vào những suy nghĩ sâu xa thoáng thanh tỉnh lại, lập tức lấy bố khăn lau nước mũi mới vừa chảy ra của nhi tử. Khẽ cọ đôi mắt to màu xanh biếc kia một chút, lục mâu của Nghiêm Sát lóe sáng.
An Bảo cười nhẹ, mặt Nguyệt Quỳnh phát sốt: “Sẽ không!” Thành thân? Rất, rất mất mặt!



Sau khi Hồng Hỉ Hồng Thái trở về, Hoa Chước An Bảo đã không còn ở phòng trong. Giao những vật kia cho công tử, hai người trầm mặc lui ra. Nhìn khuôn mặt trong gương đồng, Nguyệt Quỳnh thất thần.



Đứng ở sân tập, Nghiêm Sát kiểm duyệt binh mã của mình một lần cuối. Toàn bộ những người đứng phía sau đều là bộ hạ trung thành và tận tâm của y: Lý Hưu, Chu Công Thăng, Từ Khai Viễn, Hùng Kỉ Uông, Nghiêm Mặc, Nghiêm Tráng, Nghiêm Mưu. . . . . Thậm chí ngay cả quản gia Nghiêm Bình cũng đến đây.



Bầu không khí nơi đây trang nghiêm và ngưng trọng, mang theo sát khí nồng đậm. Năm vạn binh mã đang duyệt binh dưới đài chính là binh mã bên ngoài của Nghiêm Sát, cũng chính là đội binh mã tinh nhuệ nhất dưới tay y. Năm vạn người đông nghìn nghịt đứng ở nơi đó, gió lạnh tháng ba cũng không thể thổi tan tâm huyết không ngừng tuôn trào của bọn họ.



Nghiêm Sát đã quyết định bí mật xuất binh đến Võ Di. An vương Dương Tư Khải trước khi đi đã phân phó phụ tá của hắn, một khi tình huống có biến, bọn họ liền nghe theo sự điều động của Nghiêm Sát. Như vậy dưới tay Nghiêm Sát không chỉ có mười bốn vạn binh mã của mình, mà còn có chín vạn binh mã trên tay Dương Tư Khải, tổng cộng là hai mươi ba vạn binh mã. Hơn nữa Hằng vương Giang Di quá cố cũng có sáu vạn, ước chừng có gần ba mươi vạn binh mã.



Dù là Nghiêm Sát, hay Dương Tư Khải, Giang Bùi Chiêu, mấy năm này đều lén chiêu binh mãi mã, đề phòng ngày này. Tề vương Giải Ứng Tông báo với triều đình là mình có sáu vạn binh mã, bất quá ai lại tin tưởng? Trong tay hắn ít nhất cũng có mười lăm vạn binh mã, còn trên tay Cổ Niên thì có ba mươi vạn binh mã cộng thêm tám vạn cấm quân. Ba mươi vạn đối địch với năm mươi bảy vạn, phần thắng khó dò.



Hai tay khoanh sau lưng, Nghiêm Sát cao giọng nói: “Nếu có một ngày nào đó, muốn các ngươi ra sa trường, các ngươi có sợ không!”



Năm vạn người cùng hô lớn: “Thề sống chết đi theo Vương gia!” Tiếng la vang vọng khắp chân trời.



”Nếu có kẻ nào đó muốn đoạt thê và tử của các ngươi, các ngươi làm thế nào ?!”



”Sát! Sát! Sát!”



Tiếng “sát” rung trời, Chu Công Thăng hai tay dâng lên một chén rượu, năm vạn người mỗi người cũng cầm một chén rượu. Nghiêm Sát ngửa đầu uống hết, ném vỡ bát rượu. Năm vạn người cũng ngửa đầu uống hết, tiếng vỡ nát rung trời.



Tại thời điểm này, có người cước bộ vội vàng đi đến bên cạnh Nghiêm Sát, thấp giọng nói nói mấy câu, Nghiêm Sát đột nhiên quay đầu, chỉ thấy ở cửa sân tập có một người không nên cũng không thể xuất hiện tại đây đang đứng. Những người khác đều nhìn theo, kinh lăng [kinh ngạc đến ngây người] tại chỗ.



Lục mâu ám trầm, Nghiêm Sát gật nhẹ, kẻ kia vội vàng chạy về, phân phó lính gác tả hữu cho vào. Người vừa đến mặc một thân nghê thường đỏ thẫm, ôm trong lòng một tiểu oa nhi đáng yêu đội mũ lão hổ. Tiểu oa nhi hôm nay rất ngoan, nhiều kẻ đằng đằng sát khí đứng gần đấy như vậy, nó cũng không chút e ngại, ngược lại còn tò mò ngó đông ngó tay.



Nhìn thấy người quen, nó đưa tay muốn ôm. Hàm Nghiêm Sát buộc chặt, cho tới bây giờ ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi gương mặt của người đang ôm tiểu oa nhi trong lòng. Những người đứng trên đài duyệt binh, không người nào không nhìn chằm chằm vào gương mặt người vừa tới, vì trang dung[gương mặt trang điểm] quỷ dị kia.



Giao tiểu hài tử cho Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh xoay người nhìn về phía binh sĩ đông nghìn nghịt, không bị loại tình cảnh này dọa sợ đến mức run rẩy, ngược lại còn bình tĩnh dị thường. Mái tóc đen nhánh, chỉ dùng một cây trâm gỗ đào buộc lại phân nửa khẽ bay bay trong gió lạnh, nam tử này luôn sợ lạnh, nhưng lúc này đây, trên thái dương hắn đã lấm tấm mồ hôi. Nghê thường màu đỏ, những tia sáng kỳ dị phát ra từ hắn khiến gương mặt càng thêm quỷ dị.



Trên gương mặt trắng như tờ giấy là quỷ phù màu đỏ, răng nanh màu đen dọc theo khóe miệng kéo dài đến lỗ tai, bên mắt phải có một giọt lệ màu vàng, hình như là nước mắt của quỷ thần, có người nhận ra hắn là ai, biểu tình liền kinh biến.



Thản nhiên nhìn lướt qua năm vạn binh mã tràn ngập sát khí, người vừa đến khẽ cười, gương mặt trông giống như quỷ kia càng thêm khiếp người. Ánh mắt hắn mờ ảo, tựa hồ thứ đang nhìn không phải là binh mã phía dưới mà là chiến quỷ đang đến từ phía xa. Nhìn xa xăm như vậy một hồi, hắn mở miệng: “Chu mưu sĩ có biết đánh trống không?”



”Có.” Chu Công Thăng đứng phía sau hắn, cung kính hành lễ.



“Có biết ‘Quỷ Khóc’ không?”



”. . . . . . Biết.”



”Có thể thỉnh Chu mưu sĩ đánh trống cho ta?” Hắn chỉ có một cánh tay, thật sự bất tiện.



”Tại hạ hân hạnh.” Chu Công Thăng đi đến trước cái trống, xoa nó lại, sau đó bước lên. Cầm lấy dùi trống hai bên, tay không khống chế được mà run rẩy.



Sau khi người đứng phía trước hơi gật đầu, dùi trống trong tay Chu Công Thăng gõ xuống. Toàn bộ binh sĩ lui về phía sau, lưu lại sân tập cho kẻ đột nhiên xuất hiện kia.



”Đông.”



”Đông.”



”Đông.”