Tàng Yêu

Chương 70 :

Ngày đăng: 14:33 18/04/20


iếng roi quất thỉnh thoảng truyền ra từ Hình phòng. Chu Công Thăng liếm liếm đôi môi khô nứt, rất khát, nhưng vẫn chưa đến giờ lao dịch đem nước và thức ăn đến. Đang có một phạm nhân cứng đầu, hình đầu đánh càng hung ác, hắn chửi càng dữ dội. Chu Công Thăng thầm lắc đầu trong lòng, ở chỗ này chửi bậy thì được cái gì? Không bằng tiết kiệm sức lực, nghĩ cách sống sót mới phải. Con người chỉ cần sống, thì mới có hi vọng.



“Ông nội ngươi, các ngươi là một lũ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng vô liêm sỉ! Chờ lão đại ta đến đây, ta sẽ đem mấy roi này trả gấp đôi lên người các ngươi!”



“Ây, còn có khí lực mắng người nha, quất tiếp!”



“Các ngươi chỉ là đám chó được người ta nuôi! Mấy tên ác tặc khi nam bá nữ [ức hiếp nam, khi dễ nữ] các ngươi không bắt, lại đi bắt ta vào đây, lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn!”



“Cãi lại thật giỏi. Ngươi là cái quái gì? Dám phá hỏng chuyện tốt của Phạm thiếu gia. Lão tử ta ngày hôm nay sẽ nói cho ngươi biết. Phạm gia chính là hoàng đế của Kim Dương thành, ngươi dám chọc đến Phạm gia thì cũng đừng mong sống sót ra khỏi đây!”



“Ta khinh! Thứ chó làm giàu bất nhân đó mà cũng xứng làm hoàng đế. Ta ra khỏi đây rồi, người đầu tiên ta giết chết chính là Phạm gia!”



“Ha ha, thật không biết trời cao đất rộng gì cả, quất thật mạnh cho ta! Phạm công tử đã nói rồi, phải ngược đãi tiểu tử này hơn một tháng mới để hắn tắt thở.”



“Đã biết, hình đầu!”



Tiếng roi quất thực mạnh, mà vị phạm nhân đang bị hành hạ kia lại càng mắng to hơn. Chu Công Thăng nghe ra người kia chỉ là đang mạnh mẽ chống đỡ, hắn lại thầm lắc đầu trong lòng. Mắng chửi những tên từ lâu đã không còn nhân tính kia cũng giống như đang mắng chửi đám súc sinh nghe không hiểu tiếng người. Cả Kim Dương thành này đều là của Phạm gia, ngay cả huyện lão gia của Kim Dương cũng là người của Phạm gia. Những người đối địch với Phạm gia, chưa có ai có được kết cục tốt, nhưng nếu cứ chửi bậy như vậy, sợ là cuối cùng ngay cả thi thể cũng không còn.



Chu Công Thăng rũ mắt, tự giễu cười cười, ngay cả bản thân cũng đã khó bảo toàn, vậy mà vẫn còn có tâm tư quản chuyện của người ngoài? Giống như người đang bị đánh, hắn cũng vì đắc tội Phạm gia mà bị bắt vào đây. Có điều hắn cũng không phải là vì ra tay đánh vị Phạm tam công tử tiếng xấu vang xa khắp Kim Dương thành của Phạm gia mà bị bắt vào —— hắn cũng không có bản lĩnh đó, hắn là do tai bay vạ gió mà bị bắt. Phu tử của hắn không cẩn thận đắc tội Phạm gia, cả nhà phu tử mười nhân khẩu đều bị Phạm gia đánh chết tươi, mà hắn là học trò duy nhất của phu tử duy, đương nhiên cũng không thể may mắn tránh khỏi.



Chu Công Thăng liếm liếm môi, đem thù hận cất giấu ở nơi sâu nhất tận đáy lòng. Chỉ cần hắn có thể sống sót ra ngoài, chỉ cần hắn có thể sống sót… Tiếng roi quất ngừng, tiếng chửi bậy cũng ngừng, Chu Công Thăng nhíu mày, người kia đã bị đánh bất tỉnh. Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong nhà giam u ám. Chu Công Thăng bị giam hơn mười tháng đã sớm quen thuộc với loại tiếng kêu này.



Không lâu sau, kẻ máu me đầy người bị hai gã lao dịch kéo lê về phòng giam, vứt mạnh xuống đất. Sau khi hai gã lao dịch kia rời khỏi, Chu Công Thăng lúc này mới bò qua, nâng kẻ đã hôn mê một nửa dậy. Trên ngực đối phương có một vết phỏng da thịt cháy khét, đó là vết thương do vừa bị miếng sắt nung đỏ ấn lên. Chu Công Thăng cố hết sức cẩn thận kéo hắn ta đến đống rơm nơi góc tường, cố gắng không đè lên những vết thương trên người hắn. Thoạt nhìn người này tuổi tác xấp xỉ Chu Công Thăng, nhưng lại khỏe mạnh hơn hắn.



“Tạ, cảm tạ ngươi…” Hùng Kỉ Uông đau nhức tỉnh lại, vừa hơi mở mắt, liền lên tiếng tạ ơn người hảo tâm giúp hắn, tập trung nhìn, đối nhượng cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên như mình. Chu Công Thăng lắc đầu với hắn: “Ta cũng không giúp được cái gì. Những kẻ đó đều là súc sinh, ngươi mắng bọn chúng cũng vô dụng, nên tiết kiệm sức lực thì hơn.”



Hùng Kỉ Uông nhếch môi nở nụ cười, thanh âm khàn khàn nói: “Ta mới không sợ, bọn họ. Lão đại ta, nhất định sẽ đến, cứu ta. Đám súc sinh kia, ta nhất định phải, giết, bọn họ.”
Hùng Kỉ Uông vui vẻ cười hai tiếng: “Ta đã biết lão đại ta sắp đến đây. Ngươi không nghe lúc nãy bọn họ nói chuyện sao, tên khốn kiếp họ Phạm kia bị người bắt đi, Kim Dương thành các ngươi có ai dám động đến hắn? Ngoại trừ lão đại ta thì không có ai dám động đến hắn. Bọn họ là Phạm gia, hoàng đế Kim Dương thành, nhưng cũng không thể quản được lão đại ta.”



Chu Công Thăng bị những lời Hùng Kỉ Uông nói khiến cho kinh ngạc cả nửa ngày cũng không nói được tiếng nào, sống trong đau khổ đã lâu rồi, cho nên hắn không dám ôm một tia hi vọng xa vời nào với chuyện ra khỏi đây, một chút cũng không. Lý Hưu bên kia sau khi khiếp sợ qua đi, cho dù thân thể vô cùng đau đớn nhưng cũng liều mạng lết qua, ôm quyền nhìn Hùng Kỉ Uông: “Kẻ hèn Lý Hưu, năm nay mười lăm tuổi, nhân sĩ Kim Dương. Huynh đài xưng hô thế nào?”



Hùng Kỉ Uông là một kẻ vô cùng thô kệch, làm sao chịu được cách nói đầy vẻ nho nhã như thế, ngại ngùng nói: “Ta là Hùng Kỉ Uông, các ngươi gọi Kỉ Uông được rồi. Ta năm nay cũng mười lăm.”



Lý Hưu nở nụ cười: “Ta nhớ không lầm thì, Công Thăng năm nay cũng mười lăm. Ba người chúng ta thật đúng là có duyên.”



“Đúng vậy đúng vậy.” Hùng Kỉ Uông cũng cười, lập tức nói, “Bên người lão đại ta không có kẻ nào biết đọc sách viết chữ cả. Nếu như các ngươi theo lão đại ta, lão đại ta sẽ không lo lắng gì nữa.”



Trong đầu Chu Công Thăng và Lý Hưu lập tức hiện ra một vị tráng sĩ rất giống Hùng Kỉ Uông, nghe khẩu khí của hắn, vị lão đại kia cũng là một kẻ thô lỗ, hi vọng vừa dâng lên trong lòng hai người nháy mắt liền tan biến, giang hồ giặc cỏ không có khả năng cứu bọn họ khỏi tử lao này, huống chi còn có Phạm gia nắm Kim Dương trong lòng bàn tay ở đó. Hai người nhất thời mất mát cười khổ.



“Các ngươi đừng không tin ta mà.” Hùng Kỉ Uông nóng nảy, “Lão đại ta rất lợi hại, tuyệt đối có thể cứu chúng ta ra khỏi đây!”



“Phải.” Lý Hưu khẽ đáp một tiếng, dựa vào chân tường ngồi xuống, nhắm mắt lại nói, “Nếu có thể đi ra ngoài, ta nhất định phải đem Phạm gia bầm thây vạn đoạn.”



Hùng Kỉ Uông nói rất đả kích: “Ngươi không thể, ngươi và Công Thăng đều không thể, các ngươi là… ừm, đúng, là người nhã nhặn, là người cầm bút, giết người các ngươi không làm được, bảo các ngươi giết gà các ngươi phỏng chừng cũng không làm được. Chuyện bầm thây vạn đoạn Phạm gia thì giao cho ta đi. Mong là lão đại sẽ đồng ý. Cỗ lửa giận này nghẹn ở trong lòng thật con mẹ nó khó chịu.”



Lý Hưu cùng Chu Công Thăng đưa mắt nhìn thoáng qua nhau, người này nói thật đúng là không chút khách khí. Hai người nhìn tay mình, đúng vậy, bọn họ lớn như vậy nhiều lắm cũng chỉ cầm bút, đừng nói đến chuyện giết gà, ngay cả giết con cóc bọn họ cũng chưa từng làm qua. Thế nhưng… Lý Hưu siết chặt quyền: “Sự thành tại người. Tay của ta có thể cầm bút cũng có thể cầm đao. Nợ máu phải trả bằng máu, nếu còn sợ hãi, nếu còn không dám, mối thù của phụ mẫu cũng không thể báo được.”



Chu Công Thăng đạm đạm cười khẽ: “Đúng vậy, nợ máu phải trả bằng máu, không thể để Phạm gia giết oan cả nhà phu tử ta, sau này ta chết rồi cũng không mặt mũi nào nhìn bọn họ.”



Hùng Kỉ Uông đưa tay vỗ lên vai hai người một cái: “Được lắm! Phải có khí thế như vậy chứ! Sau này các ngươi cứ theo lão đại ta.”



Lý Hưu và Chu Công Thăng lần thứ hai cười khổ, hi vọng là vị lão đại kia thật sự lợi hại như lời Hùng Kỉ Uông nói, có thể cứu bọn họ ra khỏi đây. Hai người ở trong lòng thầm nói: chỉ cần người nọ có thể cứu bọn họ ra ngoài, để cho bọn họ báo huyết thù, bọn họ nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp.