Tào Tặc

Chương 117 : Tam hỉ lâm môn (3)

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Người ta nói mười tháng hoài thai tới kỳ sinh nở.



Tính đi tính lại thì thời gian cũng vừa lúc tới chuyện này. Tuy nhiên trong khoảng thời gian đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tào Cấp như cá chép vượt vũ môn, từ một người thợ bình thường đột nhiên biến thành một Giám Lệnh hưởng sáu trăm thạch. Sự thay đổi to lớn đó khiến cả nhà như năm mơ. Rồi sau đó, Tào Bằng và Đặng Tắc đều vội và tìm nhà, thu dọn nên không để ý tới chuyện lớn đó.



Từ Long Sơn tới Hứa Đô lộ trình cũng không xa lắm.



Có điều trên đường xóc nảy khiến cho Tào Nam vừa mới xuống xe thì không còn nhịn được nữa.



Vương Mãi và Đặng Phạm đỡ Tào Nam đi vào trong phủ, nhưng vừa mới bước lên bậc thang, Tào Nam liền kêu lên một tiếng đau đớn.



Lúc này, Đổng Hiểu cũng từ phía sau chạy tới vừa thấy vậy liền hô lên:



- Không được để cô ấy nhúc nhích. Mau đặt cô ấy nằm xuống.



Nhưng vấn đều là chỗ này đang là bậc thang, không có một cái gì để ngồi hay nằm.



Tào Bằng chạy tới bên cạnh Tào Nam rồi chỉ tay về phía chỗ người gác cổng rồi nói:



- Đi vào chỗ kia! Đi vào chỗ kia. Nhanh mời bà đỡ tới đây.



Nhưng gấp gáp thế này thì lấy đâu ra bà đỡ?



Đổng Hiểu nói:



- Xem ra không còn kịp nữa. Thím Hồng! Phu nhân! Hai người tới giúp. Chúng ta ổn định tình hình trước rồi nói sau.



- Đúng đúng! Trước tiên để cho a Nam nằm xuống rồi nói.



Cả đám ba chân bốn cẳng, người thì đi đun nước, người thì đi lấy đệm.



Diện tích chỗ người gác cổng không rộng lắm, nhưng đủ để làm chỗ sinh tạm thời. Ở đây chỉ có một chiếc giường đơn sơ, bên trên có rải một lớp ngải dầy...



Ở Trung Nguyên, ngải còn có tác dụng trừ tà...



Mỗi khi thăng quan hay tới nhà mới, mọi người thích đặt trong các gian phòng một ít cây ngải để xua đuổi khí âm. Mà trong căn phòng này chất đống rất nhiều ngải. Có người lấy đệm trên xe xuống, trải lên trên đống ngải rồi giúp Tào Nam nằm xuống.



Tào Nam liên tục kêu đó mà Đồng Hiểu cũng bó tay không có cách nào.



Nguyên nhân rất đơn giản bởi y là nam. Trong thời đại này không có đàn ông làm chuyện đỡ đẻ. Chuyện này phần lớn là do phụ nữ.



Nhưng vấn đề hiện tại là không có mặt bà đỡ.



Đồng Hiểu cũng chỉ có thể nghĩ cách làm cho Tào Nam bớt đau, đồng thời cũng liên tục thúc giục.



Cũng may Trương thị và Hồng nương tử từng sinh con cho nên ít nhiều cũng có kinh nghiệm.



Bọn họ cũng không đuổi Đồng Hiểu ra vì dù sao không có bà đỡ thì cũng cần y ở đây để ổn định tình trạng của Tào Nam. Tào Nam liên tục kêu đau khiến cho Trương thị bó tay, không có cách nào. Tào Bằng muốn tới giúp nhưng bị Trương thị và Hồng nương tử đẩy ra ngoài.



- Chị ngươi sinh con, ngươi ở đây làm gì? Mau ra ngoài xem có bà đỡ tới hay không?



- Mẹ! Bà đỡ đến thì cứ đến, con ở trong này có tể giúp đỡ một chút. - Tào Bằng nghe Tào Nam kêu đau cũng có chút rối loạn. Dù sao thì trên đời này hắn chỉ có một người chị duy nhất. Mặc dù Tào Bằng và Tào Nam không tiếp xúc với nhau nhiều nhưng trong người cả hai cùng chảy xuôi một dòng máu. Tào Bằng muốn giúp Tào Nam nhưng không biết giúp thế nào.



- Phụ nữ sinh con, ngươi là đàn ông ở đây giúp được cái gì?



- A Phúc! Ngươi đi ra ngoài... Ngươi ở đây sẽ bị đen đủi.



Tào Nam cũng nhịn đau khuyên Tào Bằng đi ra ngoài, có điều chưa hết câu thì nàng lại hét lên một tiếng.



Tào Bằng vừa đi ra ngoài vừa vò đầu. Đột nhiên hắn vấp vào đống cây ngải ở bên ngoài, trong đầu liền xuất hiện một suy nghĩ.



- Đổng tiên sinh! Dùng ngải cứu.



- Cái gì?



- Dùng ngải cứu?



Cây ngải trong sách Mạnh Tử có ghi rằng bệnh bẩy năm cần ngải ba năm.



Tuy nhiên, cây ngải được sử dụng thật sự bắt đầu từ thời nhà Minh, lần đầu tiên được ghi lại.




- Quách tiên sinh. - Tào Bằng xoay người gọi.



Quách Vĩnh đang cùng với Đặng Cự Nghiệp chỉ huy đám người Chu Thương khuân vác đồ vào trong nhà.



Mặc dù Tào Nam sinh con nhưng những việc khác vẫn phải làm. Vào lúc này mà nói có thể thấy Quách Vĩnh đã làm hết bổn phận của mình. Chuyện phụ nữ sinh con y không giúp gì được, nhưng trong lúc mọi người bối rối thì y vẫn biết phải làm gì. Đó đúng là một nhân tài...



Tào Bằng thấy Tào Tuân tiến cử người này đúng là thích hợp.



Hắn biết rõ tình hình của mình. Nếu bản thân muốn đứng vững thì ngoại trừ quen người ở bên ngoài còn phải xây dựng người trong nhà. Điển Vi, Hứa Chử, Tào Hồng là người mình. Còn Quách Vĩnh? Y cũng có thể coi như người mình, có thể tự mình giải quyết sự việc. Còn những đám khác thì cơ bản Tào Bằng không để ý tới. Hắn cũng biết bản thân không thể mời được những người đó.



Cho dù hiện giờ Tào Cấp là Giám Lệnh, hơn nữa cho dù có là Ẩn Mặc Cự Tử thì trong mắt danh sĩ cũng chẳng là cái gì.



- Dẫn huynh trưởng của ta và Đổng tiên sinh vào một phòng yên tĩnh.



- A... Không cần phải vội. Cứ chờ chuyện của Thúc Tôn xong đã.



Quách Gia vội vàng xua tay.



Tào Bằng nghe thấy vậy thì cũng gật đầu mà không cưỡng cầu.



Dù sao thì trước mặt chuyện của tỷ tỷ cũng phải được ưu tiên hàng đầu.



- A Phúc!



- Có chuyện gì?



- Tình hình của Quách Tế Tửu dường như không tốt lắm.



Đổng Hiểu đi tới bên Tào Bằng rồi đột nhiên nói nhỏ.



Thời cổ, thấy thuốc chú trọng tới nhìn, nghe, hỏi, xem mạch. Đổng Hiểu có được chân truyền của Trương Trọng Cảnh nên bốn cái kiến thức cơ bản đó hết sức vững chắc.



- Là như thế nào?



- Vừa rồi ta quan sát thì thấy mặc dù tinh thần của Quách Tế tửu rất tốt nhưng môi hơi tái và khô. Ánh mắt tuy mạnh nhưng tán mà không đọng... Ta hoài nghi, có khả năng Quách Tế tửu dùng Ngũ Thạch tán. Vừa rồi trong lúc nói chuyện, trong miệng của hắn có một mùi hương quái dị...lưỡi lại hơi trắng. Đây đúng là bệnh trạng của Ngũ Thạch tán.



Ngũ Thạch Tán? Đó là thứ gì?



Tào Bằng cũng không biết Ngũ Thạch Tán dùng ra sao.



Ít nhất thì trong Tam quốc diễn nghĩa cũng không nhắc tới chuyện này. Có điều qua lời của Đổng Hiểu thì dường như rất nghiêm trọng. Điều này khiến cho Tào Bằng cũng hơi mất bình tĩnh.



- Đổng tiên sinh! Ngũ Thạch Tán là cái gì?



Đổng Hiểu do dự một chút rồi nói nhỏ:



- Thật ra Ngũ Thạch tán là do gia sư sáng chế.



- Cái gì?



- Khi gia sư còn ở Trường Sa đã sáng chế ra Ngũ Thạch tán dùng cho người bị bệnh thương hàn ở địa phương. Loại thuốc này tính nóng, dùng với người bị bệnh thương hàn có chút tác dụng. Để chế ra được Ngũ Thạch tán sử dụng một loại có tên là Hàn thực tán. Sau khi dùng loại thuộc này cần phải ăn đồ lạnh để giải nhiệt.



- Nếu vậy thì chẳng phải đó là chuyện tốt hay sao?



- Cái thứ này nếu ăn nhiều và thân thể không có bệnh thì sẽ sinh ra nhiều vấn đề... Ngay cả gia sư cũng không hay kê đơn loại thuốc đó. Chưa nói nếu dùng nhiều ngũ thạch tán sẽ gây nghiện.



"Quách Gia hít thuốc phiện?"



Trong lời nói của Đổng Hiểu mặc dù không rõ ràng nhưng Tào Bằng có thể nghe ra được.



Nói như vậy thì rõ ràng Ngũ Thạch tán chẳng khác gì thuốc phiện thời hậu thế. Y quay sang nhìn Quách Gia mà hơi cau mày...



- Vậy có cách gì chữa trị không?



- Nếu Quách Tế tửu mới dùng thuốc thì có thể điều dưỡng, vấn đề cũng không nặng lắm. Có điều là từ bây giờ không được sử dụng tiếp. Cho dù có phải tiếp xúc thì cũng cần phải căn cứ vào tình hình. Còn cụ thể thế nào thì ta không dám khẳng định, cần phải chẩn đoán bệnh.



Tào Bằng gật gật đầu vừa mới định mở miệng thì...