Tào Tặc

Chương 132 : Tội phạm Lôi Tự (2)

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


- Ngươi biết ta?



Chu Thương đúng là người Quan Trung, nhưng vì đã phiêu bạt ở quận Nam Dương nhiều năm cho nên khẩu âm bây giờ có nhiều phần Nam Dương. Nếu không cẩn thận nghe kỹ thì khó mà nhận ra giọng Quan Trung của hắn.



- Chẳng lẽ chính là mãnh sĩ dưới trướng Vương Mãnh, Chu Thương?



Chu Thương hơi ưỡn ngực, có phần kiêu ngạo trả lời:



- Chính là ta.



Lôi Tự đã từng nghe qua danh của Chu Thương, cũng là chuyện bình thường. Năm đó khi quân Thái Bình khởi sự, Vương Mãnh là thống soái, còn Ba Tài là đại thống soái. Nói thẳng ra, địa vị của Ba Tài rất cao, nhưng Trương Mạn Thành đối với Vương Mãnh cũng rất coi trọng, lại còn truyền cho Vương Mãnh một bộ thương pháp. Vì vậy Ba Tài và Vương Mãnh cũng đã từng qua lại. Lôi Tự chính là thủ hạ của Ba Tài, mà Chu Thương lại là bộ hạ của Vương Mãnh.



Lại nói tiếp, vốn là hai người hẳn là phải biết nhau. Nhưng bởi vì Ba Tài đóng quân ở quận Dĩnh Xuyên, còn Vương Mãnh thì lại theo Trương Mạn đánh Uyển Thành. Lôi Tự cùng Chu Thương cũng đã từng nghe danh của nhau nhưng chưa từng gặp mặt. Vì vậy Lôi Tự nghe thấy tên Chu Thương thì vô cùng giật mình. Hắn đứng lên, từ phía trên quan sát Chu Thương một lúc, rồi lại ngồi xuống.



- Nghe danh Chu Thương đã lâu, hôm nay mới gặp, quả đúng là tráng sĩ. Nhưng ngươi làm thế nào mà biết Hồ Ban?



Chu Thương không lập tức trả lời mà nhìn chằm chằm Lôi Tự một thoáng:



- Ngươi chính là bộ hạ dưới trướng của Ba Tài đại thống soái, Lôi Tự, Lôi Tử Kiến?



- Ách…



Lôi Tự có chút do dự, không biết nên trả lời thế nào.



- Năm đó đại soái bị Thái Hiệt giết chết ở Uyển thành, cả đại quân đều tan vỡ. Ta cùng với Lương soái li tán, vì chạy thoát thân mà lưu lạc khắp nơi. Tình hình lúc đó… Than ôi, ta vì tránh quân truy sát, từ Uyển thành chạy trốn tới Nhữ Nam, rồi từ Nhữ Nam lại chạy trốn tới Trần Lưu. Một lần ta bị truy sát phải chạy ba ngày ba đêm. May mắn ta được phụ thân của Hồ Ban cứu nên ta mới có thể sống đến ngày hôm nay.



Chu Thương nói hết sức trót lọt. Lôi Tự nhìn Chu Thương cũng không hề cắt lời.



- Sau khi thương tích ta lành lại liền dò hỏi xung quanh tin tức huynh đệ. Tình cờ ta nghe nói Cừ soái lại nổi lên ở lân cận Tương Dương, ta liền chạy tới. Lưu Biểu chiếm Kinh Châu lại trắng trợn chèn ép ta. Sau khi ta cùng anh em huynh đệ chiến đấu thất bại liền chạy trốn đến Thổ Phục Sơn. Tháng năm năm nay, Lưu Biểu hỗn chiến đánh úp Lang Lăng, còn giết cả huyện lệnh Lang Lăng. Tào Tháo lập tức khởi binh chinh phạt, từ Xác Sơn vào đến quận Nam Dương. Ngươi cũng biết, Thổ Phục Sơn ở quận Nam Dương nên chúng ta bị liên lụy, hầu như toàn quân bị diệt. Ta cùng với huynh đệ bỏ chạy. Nhưng hiện tại Nam Dương không có nơi nào sống yên ổn, nên định đi Hắc Sơn tìm Phi Yến tướng quân nhờ cậy. Nghe nói Phi Yến tướng quân bây giờ có chút thanh thế, dưới trướng có hơn mười vạn binh mã, ta nghĩ cũng có thể có giải pháp.
Chu Thương tức khắc giận dữ:



- Lôi Tử, năm đó lão phu chém giết tại Nam Dương máu chảy thành sông, thủ hạ huynh đệ đều trải qua hàng trăm trận chiến, từ trong biển máu mà theo ra. Vậy mà ngươi lại dám xem thường ta? Ta nói cho ngươi biết, nếu điệt nhi không khẩn cầu, lão phu đã tự mình đi làm chuyện này.



Chu Thương giận dữ, sát khí tỏa ra quanh người y lạnh thấu xương. Chưa từng qua chiến trường thì không thể nhận ra loại sát khí này có phần đáng sợ. Lôi Tự cũng đứng dậy trừng mắt nhìn Chu Thương. Trong đại sảnh, đám đạo tặc hồi hộp nhìn hai người, Hồ Ban sợ đến tay chân nhũn ra.



Một lúc sau Lôi Tự bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.



- Lão Chu ngươi thật là không biết đùa à? Ta chỉ là nói đùa mà thôi…



- Hừ, những huynh đệ của ta, mỗi người đều có thể lấy một chọi mười. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



- Đó là điều đương nhiên, đượng nhiên.



Lôi Tự vừa nói chuyện vừa tiến về phía Chu Thương.



- Ai chẳng biết lão Chu ngươi là người đánh nhau có tiếng…" Lôi Tự dứt lời, đột ngột chuyển đề tài: "Có điều hàng hóa nhiều như vậy, ngươi dự định xử lý như thế nào? Quận Trần Lưu là trấn thuộc quản lý của tướng Hạ Hầu Uyên, tâm phúc của tên Tào tặc, nếu bị Hà Hầu Uyên biết được thì có thể để yên? Ngươi mang theo nhiều đồ như vậy, quả thực rất dễ nhận ra. Muốn ra khỏi quận Trần Lưu, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng.



Chu Thương nói:



- Ta chỉ muốn đánh một trận cho đỡ tức, còn về hàng hóa, căn bản là ta không có hứng thú.



- Lão Chu, ta và ngươi cùng thương lượng. Ngươi đem đồ đó giao cho ta có được không? Ta cũng muốn rõ ràng. Đến lúc đó ta chẳng những giúp ngươi trốn khỏi Trần Lưu, còn tặng ngươi một bộ ngư lân giáp nữa. Ha ha, đây là một bộ giáp tốt, khi ta tại Đông Quận đã đoạt được trong tay một tên trộm.



Ngư lân giáp cũng là một loại áo giáp cực kỳ quý giá vào những năm cuối thời Đông Hán. Những tướng lĩnh bình thường thì căn bản không thể trang bị được loại giáp đó. Chu Thương nhìn chằm chằm Lôi Tự hơn nửa ngày.



- Ta đã sớm nghe nói, Lôi Tự, hôm nay mới thấy, quả nhiên là thật. Haha, vậy như ngươi nói, chúng ta thống nhất trao đổi.