Tào Tặc

Chương 138 : Mọi chuyện lộ rõ Ẩn tàng công và danh (4)

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Trong thạch thất nhất thời trở nên rối loạn.



Khi Tào Bằng tỉnh lại giữa cơn mê thì đã ở Cao Dương đình dịch.



- A Phúc…



Thiếu chút nữa Đặng Tắc đã rơi hai hàng lệ vui mừng. Nói thật, tuy rằng chỉ là một ngày một đêm, nhưng Đặng Tắc có cảm giác giống như vừa trải qua một năm dài. Tào Bằng thâm nhập vào hang ổ bọn đạo tặc khiến hắn không an tâm. Cả ngày hắn đứng ngồi không yên, ăn cơm không ngon. Ngay cả



Bộc Dương Khải chủ động tìm hắn khuyên nhủ, Đặng Tắc cũng không để tâm tới. Cả người giống như có kiến bò trên chảo nóng, lo nghĩ luống cuống. Con người cũng trở nên tiều tụy.



Đặng Tắc rất để ý đến Tào Bằng! Không chỉ vì Tào Bằng là em vợ của hắn mà ngoài ra hắn còn thấy từ Tào Bằng một tương lai rộng mở. Có đứa trẻ mười bốn tuổi nào có thể ăn nói, đưa ra những tư tưởng riêng như vậy? Tuy là đêm trước Tào Bằng bình "Luận Ngữ", chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng Đặng



Tắc cũng thấy được trong đó không tầm thường. Những lời Tào Bằng nói đủ có thể tạo thành một phái, trở thành một vị đại sư.



Cũng bởi vì như vậy mà Đặng Tắc càng quan tâm đến Tào Bằng. Hắn vốn không muốn để Tào Bằng đi mạo hiểm, chẳng qua là phải chịu thua sự kiên quyết của Tào Bằng. Khổ sợ chờ đợi hết một ngày đêm, Tào Bằng cuối cùng cũng đã trở về. Chỉ có điều là người mang về đang bị hôn mê. Điều này làm



sao mà không khiến cho Đặng Tắc không áy náy?



- Tỷ phu, ngươi đây là…



Tào Bằng mở mắt ra, thấy khuôn mặt tiều tụy của Đặng Tắc.



- Cuối cùng thì ngươi cũng sống lại. Khiến ta bị hù chết. A Phúc, nếu ngươi xảy ra sự tình, về sau ta làm sao đối mặt với A Nam? Về sau ngươi nghìn vạn lần không được đi mạo hiểm như thế nữa!



Trong đầu Tào Bằng đang cảm thấy ong ong. Nhưng mà nghe Đặng Tắc lải nhải một phen khiến hắn cảm thấy ấm áp ở trong lòng.



- Ta làm sao ở chỗ này?



- Ngươi còn nói… Ngươi bị thương ở Lộc Thai Cuơng, hôn mê bất tỉnh. Là A Mãn cùng Đầu Hổ một mạch đem ngươi trở về đây.



Lộc Thai Cương? Tào Bằng vỗ nhẹ đầu.



- Đã bình định rồi chứ?



- Đã bình định rồi. Hạ Hầu tướng quân đang ở đó dọn dẹp chiến trường.



- Bây giờ là giờ nào?



- Vừa qua khỏi giờ Thìn. - Đặng Tắc dứt lời, đứng lên nhìn ra ngoài phòng.



- Ngươi bị hôn mê khiến tất cả mọi người đều sợ hãi. Bọn đầu hổ vẫn luôn ở bên ngoài chưa đi nghỉ ngơi. Để ta cho bọn họ vào.



Vừa nói chuyện, Đặng Tắc vừa mở cửa phòng. Một lát sau thấy Điển Mãn, Hứa Nghi, Vương Mãi, Đặng Phạm chạy vào gian phòng.



- A Phúc, ngươi khiến chúng ta đều sợ hãi!



Điển Mãn vừa vào phòng đã gào rống lên. Thấy Điển Mãn, Tào Bằng lập tức nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê. Hắn khổ sở suýt đánh mất mạng sống, tính toán khống chế Lôi Tự, không ngờ lại bị Điển Mãn giết chết. Nhưng nghĩ lại, việc này hình như cũng không thể trách Điển Mãn. Nếu như không có Điển Mãn ra tay, nói không chừng kẻ đầu lìa khỏi xác bây giờ không phải là Lôi Tự, mà là Tào Bằng.



Dù rất bực mình nhưng Tào Bằng cũng phải nhịn. Hắn cố gắng mở miệng cười nhìn mọi người:



- Ta không sao, khiến cho các ca ca lo lắng.



- Phù! Không cần phải nói như vậy. Chỉ có điều…không ngờ Lôi Tự lại ngoan cố như thế.



Điển Mãn tùy tiện ngồi xuống. Vương Mãi đi lên trước, đem đặt một cái hộp bên cạnh Tào Bằng.



- Đây là thứ mà Hạ Hầu đại ca lấy từ trên người Lôi Tự. Hắn nói bên trong cái hộp này có gì đó, không chừng ngươi cần dùng tới!



Tào Bằng nghe được ánh mắt liền sáng lên.



Điển Mãn và đám người ở trong phòng đợi một lúc, rồi lần lượt cáo từ.


Đây là một thể thơ ngũ ngôn, hơn nữa thuộc loại thơ ngũ ngôn nhạc phủ. Nét chữ trên lụa trắng nhìn có vẻ cứng nhắc, vuông vắn. Dường như cũng chẳng có gì đặc biệt, không đẹp mà cũng không quá xấu, ở mức bình thường. Có điều thơ từ lại...



"Nhàn quá tín lăng ẩm, thoát kiếm tất tiền hoành. Tương chích đạm chu hợi, trì thương khuyến hầu doanh.



Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh. Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu, ý khí tố nghê sinh.



Cứu triệu huy kim chùy, hàm đan tiên chấn kinh. Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách đại lương thành.



Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh. Thùy năng thư các hạ, bạch thủ thái huyền khinh." (1)



Hạ Hầu Uyên cầm dải lụa trắng chìm vào suy tư.



(1): Hiệp Khách Hành là một bài thơ của Lý Bạch. Tác phẩm này của ông lấy cảm hứng từ truyện Tín Lăng Quân trong sử ký Tư Mã Thiên. Tạm dịch:



Khách nước Triệu phất phơ giải mũ



Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương



Long lanh yên bạc trên đường



Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay



Trong mười bước giết người bén nhạy



Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi



Việc xong rũ áo ra đi



Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm



Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu



Tuốt gươm ra, kề gối mà say



Chả kia với chén rượu này,



Đưa cho Châu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.



Ba chén cạn, thân mình xá kể!



Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng



Bừng tai, hoa mắt chập chùng,



Mống tuôn hào khí mịt mùng trời mây



Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái,



Thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng



Nghìn thu tráng sĩ hai chàng



Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.



Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;



Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.



Hiệu thư dưới gác nào ai?



Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh.