Tào Tặc

Chương 157 : Chiếu Dạ Bạch

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Phù..................



Đúng là quái dị, con mẹ nó chứ, đang êm đẹp thế này, sao lại gặp cơn ác mộng vậy chứ?



Tào Bằng lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi, cố gắng để bình tĩnh trở lại



Ban ngày suy nghĩ là đêm xuống sẽ gặp mộng mị. Lẽ nào, giấc mộng này đang nhắc nhở ta, lần này tới Hạ Bì cũng không thoải mái như trưởng tượng? Tào Bằng ở kiếp trước là người vô thần, nhưng giờ hắn cũng không dám xác định. Ngay cả chuyện sống lại kỳ dị cũng có thể xảy ra thì trên đời này còn có gì không thể? Thoạt nhìn, bản thân mình phải cẩn thận một chút mới được!



Cả đêm nay Tào Bằng không có giấc ngủ ngon. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại, sẽ mơ thấy Quan Vân Trường giương nanh múa vuốt, tiếp đó Thanh Long Yển Nguyệt Đao lao về phía hắn....., vì thế sau khi trời sáng, Tào Bằng thức dậy với một đôi mắt thâm quầng. Tinh thần cũng có vẻ uể oải, đồng thời tai ù ghê gớm, đầu óc ong ong.



"A Phúc, ngươi không thoải mái?,!" Vương Mãi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Tào Bằng liền hỏi.



"Đệ không sao, chỉ là tối hôm qua không ngủ ngon.!"



Tào Bằng khoát tay, kéo Vương Mãi nói: "Hổ đầu ca, chuyến đi Hạ Bì của đệ lần này có thể mất vài ngày. Huynh hãy chú ý nhiều tới chỗ này, nhân tiện để ý một chút tới Vương Thành. Huynh quan tâm nhiều hơn tới chợ Bắc, đợi người tới đủ phải nhanh chóng thu nhận. Đệ đi nhanh thì ba đến năm ngày, lâu thì bảy tám ngày, nhất định sẽ trở về."



"Đệ yên tâm đi, chuyện ở phía chợ Bắc, ta với Ngũ Ca sẽ lưu ý."



"Vâng..........." Tào Bằng gật đầu, không rườm rà nhiều lời. Hắn rất hiểu Vương Mãi là người mặc dù thẳng thắn nhưng cũng không ngu dốt.



Chuyện giao cho gã, gã nhất định sẽ nghĩ cách hoàn thành, cho nên Tào Bằng cũng không quá lo lắng.



Rửa mặt súc miệng xong, tinh thần hắn đã chuyển biến tốt lên nhiều. Tào Bằng thay quần áo, dắt Chiếu Dạ Bạch từ chuồng ngựa ra, đi tới ngoài cửa huyện nha.



Xe ngựa đã chuẩn bị xong, bên trong là lễ vật chúc mừng Lã Bố.



Những lễ vật này đa phần là vật phẩm chọn ra từ trong phủ của Trần Thăng, Bộc Dương Khải cùng Bộ Chất tỉ mỉ chọn lựa một hồi mới chọn ra được một xe lễ vật này. Tào Bằng cũng chỉ nhìn qua, đơn giản là một ít vàng bạc lụa là, cũng không quá mộc mạc.



"Nhị ca, Tam ca, chúng ta lên đường đi."



Ban đầu Tào Bằng định đi một mình nhưng sau khi Điển Mãn và Hứa Nghi nghe nói liền nhất định muốn đi chung.



Hai người này đều là người hiếu chiến, Điển Vi đã từng giao thủ với Lã Bố, khi về nhà luôn ca ngợi trước mặt Điển Mãn; Còn Hứa Nghi thì sao, càng nghe danh từ lâu nhưng chưa được gặp. Lần này có cơ hội tới Hạ Bì, hai người bọn họ rất muốn gặp để được nhìn thấy phong thái của Lã Bố. Nói ra, suy nghĩ của hai người này có chút tương tự với Tào Bằng.



Điển Mãn mang theo mười tùy tùng, Hứa Nghi dẫn theo mười tên, cộng với đầy tớ và phu xe, tổng cộng hơn ba mươi người chậm rãi rời khỏi cửa phía bắc thành Hải Tây.



Lúc ra khỏi thành, Tào Bằng còn gặp Vương Thành. Hắn ở trên ngựa mỉm cười với Vương Thành, gật gật đầu, xem như chào hỏi. Còn Vương Thành lại chắp tay với Tào Bằng, khuôn mặt cũng vô cùng rạng rỡ...



Tháng mười năm Kiến An thứ hai, Lã Bố giúp Tào Tháo tiến đánh Viên Thuật, khải hoàn trở về. Lúc này, Dương Phụng và Hàn Tiêm giúp Lã Bố đánh bại Viên Thuật, sau đó ở lại Hạ Bì. Vì Từ Châu, Dương Châu chiến loạn không ngừng, quân lương của Dương Phụng không đủ liền sinh ra ý định chiếm đoạt Từ Châu. Hai người hẹn với Lưu Bị, ý đồ thừa dịp Lã Bố hồi quân, sẽ tổng tiến công đánh Lã Bố, thôn tính Từ Châu.



Tuy nhiên Lưu Bị rất ghét người như Dương Phụng liền hẹn y tới doanh trại, thừa cơ giết chết Dương Phụng, chiếm đoạt binh mã của y.



Hàn Tiêm thấy Dương Phụng chết, liền dẫn theo hơn mười người cưỡi ngựa chạy trốn khỏi Tịnh Châu. Nhưng trên đường đã bị Bộ Khúc giết chết! Dương Phụng, Hàn Tiêm liên tục gặp tai họa.



Vương Mãi lẳng lặng ngồi thiền trong phòng giống như lão tăng.



"Đầu hổ, chúng ta đi thôi." ghe Đặng Phạm gọi bên ngoài cửa, Vương Mãi lúc này mới mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy. ắn đi đến trước gương đồng. Trên mặt gương sáng loáng xuất hiện hình tượng một thiếu niên ngây ngô. Trên người là bộ quần áo màu trắng, bên ngoài khoác chiếc đại bào lụa màu đen, lưng thắt một chiếc đai to. Dưới chân là một đôi giày vải đen hơi cao, trông giống như hình đôi ủng.



Đây là trang phục chuyên dụng của đội chấp pháp Tào duyện thự. Chúng được phân biệt bằng chất liệu. Hai Tào duyện là Vương Mãi và Đặng Phạm đều mặc đại bào lụa đen, số còn lại đều đều là vải bình thường.



Dù sao những thứ này được chọn từ gia sản của Trần Thăng, không dùng cũng không được mà dùng thì tiếc.



Vương Mãi soi mình trong gương, lấy lại tinh thần, xoay người đi ra ngoài cửa. Trên chiếc giá ở cửa, hắn tiện tay lấy một chiếc gậy gỗ dài mấy chục centimet, cũng đã được trạm chổ công phu. Chiếc gậy được làm từ gỗ có độ cứng rất cao. Tay cầm khoảng hai mươi centimet, rất vừa tay. Toàn thân gậy được sơn màu đen, hơn nữa được đánh bóng cẩn thận nên sáng loáng.



Đây là côn chấp pháp mà Tào Bằng đã nói.



Khi Vương mãi đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy có ba mươi tráng sỹ trong sân. Ai cũng ưỡn ngực, uy phong lẫm liệt. Quần áo của bọn họ gần giống với Vương Mãi, điểm khác biệt chính là chất liệu vải.



Thấy Vương Mãi đi ra, ba mươi đại hán chắp tay nói: "Ra mắt Vương Tào Duyện."



"Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đi tuần ở chợ." Vương Mãi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tất cả mọi người hãy lấy tinh thần cho ta. Ta biết, các ngươi trước đây đa số là hộ nông dân. Nhưng từ giờ trở đi, các ngươi phải hiểu, các ngươi hiện giờ là người của triều đình. Có hiểu không, các ngươi là người của triều đình, cho nên nhất cử nhất động đều phải chú ý đến thể diện của triều đình, chú ý đến thể diện của huyện lệnh, chú ý đến binh Tào đại nhân. Những việc cần dặn dò, ta đều đã nói rõ ràng. Người nào dám trái luật, hoặc là dung túng cho kẻ xấu, tức là làm xấu bộ mặt của binh Tào đại nhân, bôi xấu triều đình. Đến lúc đó, cũng đừng trách ta vô tình, dùng thủ đoạn độc ác."



Giọng Vương Mãi bỗng trở nên nghiêm khắc. Các đại hán nghe vậy, khom người tuân mệnh.




"Thành trì kiên cố như thế, nếu tấn công bằng sức mạnh thì không nói đến có thể phá thành hay không mà kể cả phá được thành, cũng tất nhiên tổn binh hao tướng, thương vong nặng nề."



"Chó chết!"



Điển Mãn khoát tay, thốt lên một câu tiếng lóng rất thời thượng.



Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.



Hứa Nghi, Điển Mãn và Tào Bằng ở cùng nhau lâu như vậy, những cái khác không học được nhưng một số câu cửa miệng của Tào Bằng lại học rất vào.



"Đánh nhau mà, sao không chết người?" Điển Mãn ra vẻ không thèm để ý tới lời Tào Bằng.



Tào Bằng bật cười, nói nhỏ: "Người làm tướng cần biết thiên thời địa lợi nhân hoà, mới có thể khởi binh. Tấn công bằng sức mạnh như huynh, cho huynh bao nhiêu người cũng không đủ dùng. Huynh phải biết rằng, thân là đại tướng, là trợ thủ của quốc gia. Binh pháp nói, trợ thủ tốt thì nước cường thịnh, kém thì nước suy yếu. Đạo làm tướng phải biết tiến khi có thể tiến, biết có thể lùi mới lùi, chứ cứ dùng sức như huynh thì không phải là phúc của quốc gia."



Điển Mãn và Hứa Nghi quay sang nhìn nhau.



"Vậy ngươi nói đi, đánh thế nào?"



"Hì hì, đã nói rồi mà, phải biết thiên thời địa lợi nhân hoà ngẫm lại môi trường xung quanh Hạ Bì, huynh sẽ biết đánh thế nào."



Tào Bằng ra vẻ thần bí, cười hì hì.



Còn Điển Mãn và Hứa Nghi lại vẫn không hiểu ra sao...



Thành Hạ Bì được chia ra làm ba khu.



Trong đó Đại Thành rộng mười hai dặm rưỡi, cũng là một thành phố lớn nhất khu Giang Thùy.



Tới Hạ Bì, sẽ phải nói tới La Đại Hốt Du. Trong 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 đã chia Từ Châu và Hạ Bì từ một thành hai, thế cho nên Tào Bằng lúc ban đầu còn tưởng rằng, Từ Châu còn có một ngôi thành khác tên là Từ Châu, nằm ở bên cạnh Hạ Bì. Quân không thấy, Lưu Bị giữ Từ Châu, Quan Công cư trú ở Hạ Bì. Khi đó Tào Bằng còn có chút không hiểu: Lưu Bị đang yên đang lành không giữ vợ và con cái ở bên, việc gì phải ném tới Hạ Bì? Giờ hắn đã hiểu, sự hiểu biết về địa lý của La Đại Hốt Du hình như không chuẩn xác lắm..."



Tào Bằng từ cửa nam tiến vào thành Hạ Bì. Ngồi trên lưng ngựa, hắn tò mò quan sát xung quanh, muốn tìm Bạch môn lâu trong truyền thuyết. Có điều, tường thành phủ bụi màu đen cuối cùng lại làm cho hắn thất vọng!



Lúc này trời đông giá rét, nhiệt độ không khí xuống thấp. Nhưng bởi vì Lữ Bố chiến thắng khải hoàn, quan viên các vùng trong Quảng Lăng, Hạ Bì hoặc tự mình đến, hoặc phái người tới Hạ Bì chúc mừng.Đoàn người của Tào Bằng cũng không mất quá nhiều công đã tiến vào thành Hạ Bì.



Chỉ sau khi bước vào thành, Tào Bằng cũng có chút lúng túng.



Huyện Hạ Bì thuộc quyền cai quản của Từ Châu, đồng thời doHạ Bì cai quản, quy mô của đô thành ở Hạ Bì quốc thậm chí lớn và thịnh vượng hơn cả Hứa Đô.Ở đây có những đường phố rộng rãi, cửa hàng và cửa hiệu san sátKhiến cho Tào Bằng ngây người! Hắn cũng không rõ bước tiếp theo, rốt cuộc nên làm như thế nào mới được.



Cũng là sự sơ suất của Bộc Dương Khải và Bộ Chất, hai người đều cho rằng Tào Bằng hẳn là hiểu được quy định về phương diện này.



"Nhị ca, chúng ta trước tiên nên đi đâu?"



Hứa Nghi tương tự cũng hoa cả mắt, nhìn con đường rộn ràng nhốn nháo, mãi mới đáp: "Nếu không, chúng ta đi ăn cơm đã?"



Đã sắp tới chính ngọ, đám người Tào Bằng vất vả trên đường, trong bụng cũng thấy hơi đói.Tào Bằng nghĩ ngợi, thấy lời đề nghị của Hứa Nghi không tồi. Vì thế đoàn người vội vàng đánh xe đi vào trong thành, vừa đi vừa quan sát xung quanh.



"Xe ngựa phía trước hãy dừng lại!"



Sau khi rẽ sang một con đường, chợt nghe phía sau có người quát. Tào Bằng ghìm ngựa, quay đầu nhìn lại phía sau thì thấy một đội quân kỵ binh diễu võ dương oai đang xông tới.



Đám quân đó ước chừng có ba tới bốn mươi người, dẫn đầu là ba viên tướng. Người ở giữa nhảy xuống ngựa, hắn cao khoảng một mét tám mươi, mang bộ dạng hơi giống với huyết thống ngoại lai; Hai bên hắn là một người cao gầy, một người thấp béo. Trong đó Tào Bằng cảm thấy hơi quen mặt đối với người cao gầy đó, nhưng lại không nhớ ra gặp ở đâu. Ba người này dẫn đội kỵ binh xông ra chặn xe ngựa của Tào Bằng.



"Các ngươi là ai?" Viên tướng đứng giữa lớn tiếng quát. Lời nói rất không lịch sự, thật giống như quan trên quát mắng thuộc hạ.



Hứa Nghi nghe thế giận tím mặt, định thúc ngựa lao lên tranh cãi. Tào Bằng nhíu mày, tay ngăn Hứa Nghi lại, nhìn đối phương từ trên xuống dưới, rồi sau đó ôn tồn trả lời: "Hạ quan là binh tào của huyện Hải Tây, nghe tin Tả tướng quân chiến thắng trở về, nên đến chúc mừng. Ba vị tướng quân không biết chặn đường ta đi là có ý gì?"



Hắn nhận ra được thân phận của ba người này hẳn là không tầm thường. Nếu là ở Hải Tây, Tào Bằng cũng không sợ. Có điều đây là thành Hạ Bì, chứ không phải địa bàn của hắn. Tào Bằng cũng không muốn gây chuyện rắc rối ở Hạ Bì, cho nên lời nói cực kỳ khách khí.



"Hải Tây?" Viên tướng ở giữa ngơ ngác, quay đầu hỏi người bên cạnh.



"Hải Tây thuộc quyền cai quản của Quảng Lăng, nhưng đã lâu không cắt cử quan viên. À, ta nhớ ra rồi, trước đây hình như là có một chiếu lệnh, ủy nhiệm một tên họ Đặng tới nhậm chức Hải Tây lệnh." Tên thấp béo lộ vẻ khinh miệt, nhìn đám người Tào Bằng dò xét, "Người ta cứ nói Tào Công giỏi giang, theo ta thấy cũng chẳng đến mức được thế. Lẽ nào bên cạnh hắn không có người sao mà lại phái một đám nhãi ranh tới nhậm chức?""