Tào Tặc
Chương 169 : Đám thương nhân chấn động
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
Đặng Tắc nhìn Vương Thành, mỉm cười. Y thò tay, nắm lấy cái khăn gấm phủ trên khay, kéo xuống.
Vương Thành giật mình, nhìn con cá trên bàn, hít một hơi.
-Vương tiên sinh không phải vẫn luôn tìm con cá bằng đồng này sao? Hôm nay thấy được, không biết ngài có vui hay không?
Trên cái khay là một con cá bằng đồng. Dưới ánh nến phản chiếu ánh sáng xanh trên người con cá lay động. Vương Thành nuốt nước bọt, vô thức nắm chặt tay.
-Ha ha, nếu không phải có con cá bằng đồng này, chỉ sợ Vương tiên sinh cũng không trở về a.
-Đặng Huyện lệnh, ta không hiểu rõ ý của ngài.
-Vương tiên sinh, sao ngài lại không rõ được?
-Ngài…
-Ngài…
Mí mắt của Vương Thành liên tục giật giật, tim gã như muốn nhảy ra khỏi miệng, trán đổ mồ hôi thành dòng…
-Đặng huyện lệnh, rốt cuộc là có chuyện gì?
Bọn Hoàng Chỉnh mơ hồ, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình trước mắt.
Chát!
Đặng Tắc nắm lấy con đồng tước vận sức ném xuống đất.
-Tiết Châu!
Vương Thành nhất thời biến sắc…
Chỉ thấy nụ cười mỉm vẫn luôn hiện trên mặt gã thoáng chốc đã biến mất. Nháy mắt, gã giậm chân nhảy lên, mở rộng hai tay tạo thành hổ trảo đánh về phía Đặng Tắc, miệng rống to.
Vương tiên sinh có võ sao? Hơn nữa nhìn cách gã xuất thủ hình như còn không yếu nữa…
Bọn Hoàng Chỉnh chợt thấy đầu óc trống rỗng. Bởi trong mắt bọn họ, Vương Thành tuy có khá cường tráng nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, chẳng qua là một vị tiên sinh dạy học có thân thể cường tráng mà thôi. Thế nhưng ở giữa nơi đông người thế này, gã lại ra tay với Huyện lệnh.
Vương Thành cười dữ tợn, đầu ngón tay phát ra ánh sáng xanh nhạt, lạnh lẽo. Đây không phải là đôi bàn tay bình thường mà là bộ quyền dùng đồng xanh chế tạo mà thành. Thảo nào ngày hôm nay Vương Thành không hề uống rượu, thậm chí còn không thò tay ra lần nào.
-Cẩu quan, chết đi!
Mọi người đều mắt thấy Vương Thành nhào tới trước bàn, hai tay chộp tới đỉnh đầu Đặng Tắc. Lần này, nếu như bị trảo này chộp trúng, Đặng Tắc ít cũng bị trọng thương. Bọn Hoàng Chỉnh thét lên một tiếng kinh hãi. Đúng lúc này, một tiếng gầm nhẹ vang lên.
-Cẩu tặc, chớ có làm càn!
Keng, một tiếng long ngâm vang lên. Người thiếu niên đứng phía sau Đặng Tắc chợt xuất thủ. Chỉ thấy hắn vừa cúi người xuống, rút từ dưới bàn ra một thanh đoản đao.
Thanh đao dài chừng ba thước, là một đoản đao sắc bén. Đao giấu dưới bàn mà không kẻ nào có thể nhận ra. Chỉ thấy một luồng sáng lạnh phá không, một tiếng rắc nhỏ vang lên. Máu tươi phun ra, đao thế cắt đôi chưởng của Vương Thành rơi trên bàn, máu chảy đầm đìa. Mọi người nhìn mà giật mình. Trên bàn vẫn còn đôi quyền Thanh Đồng kia.
Vương Thành khiếp sợ trợn tròn đôi mắt, nhìn cổ tay trụi lủi, máu tuôn như suối.
-A!
Vương Thành hét thảm một tiếng. Không đợi gã kịp lấy lại tinh thần, người thiếu niên phía sau Đặng Tắc nhảy qua bàn, tung chân đá lên ngực Vương Thành.
Vương Thành bị đánh lùi lại mấy bước, ngồi bệt dưới đất, miệng thổ huyết.
Những biến cố xảy ra liên tiếp khiến cho cả khách sảnh im lặng. tiếng kêu thảm thiết của Vương Thành vẫn còn quanh quẩn nhưng khi đến tai mọi người lại có sự thay đổi, dường như không thể nào thở nổi.
Đúng là không thể nào thở nổi.
Đám người Hoàng Chỉnh, Phan Dũng vần ngồi yen lặng ở chỗ, thậm chí không dám nhúc nhích.
Mà thiếu niên đứng sau lưng Đặng Tắc liền khép thanh đoản đao vào trong tay áo, dường như không có chuyện gì xảy ra mà lui về chỗ cũ.
- Mạch Thành! Xem chiêu.
Y lách mình tránh một thương của Vương Mãi rồi quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy có một bóng đen đang lao tới. Mạch Thành hoảng sợ vội vàng rụt đầu né tránh. Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, một quả cầu bằng đồng to bằng nắm tay trẻ con nện xuống đất tóe lửa. Không để cho Mạch Thành kịp tỉnh hồn, Vương Mãi liền bước lên đạp y ngã ra đất. Mạch Thạch lăn lông lốc, đang định đứng dậy thì Vương Mãi đã vọt tới cắm cây thương lên trên đùi hắn. Mạch Thành liên tục kêu lên thảm thiết. Nhưng Vương Mãi cũng là loại lòng lang dạ sói nên sau khi đâm thủng bắp đùi của hắn liền nhấc lên.
Cơn đau đớn khiến cho Mạch Thành không chịu nổi.
Mạch Thành có thể nói là một người cứng rắn. Đáng tiếc là đau đớn tới mức này khiến cho y không chịu nổi kêu thảm thiết liên tục.
- Đầu Hổ ca! Hỏi xem bao giờ đám hải tặc đến.
Vương Mãi lên tiếng rồi rung trường mâu mà quát to:
- Có nghe thấy không?
Mạch Thành bị Vương Mãi rung thương đau tới mức suýt chút nữa bất tỉnh.
- Dừng tay! Dừng tay... Ngươi hỏi cái gì ta biết sẽ trả lời.
- Vậy ngươi nói cho rõ xem có liên quan tới hải tặc như thế nào?
- Ngươi thả ta xuống...
Sắc mặt Mạch Thành vàng khè, cuối cùng không chịu nổi nữa.
- Ngươi đừng có nói nhiều.
Vương Mãi nói xong lại rung xà mâu.
- Ta nói. Ta nói. Chúng ta và quản soái đã ước hẹn với nhau tới giờ Tý, chúng ta sẽ đốt lửa trên tường và bọn họ sẽ tới. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần mở cửa thành, nghênh đón bọn họ vào... Đại ca! Ngươi thả ta xuống nhanh lên, ta sắp chết rồi.
Vương Mãi ngẩng đầu nhìn về phía Tào Bằng. Tào Bằng hơi hạ tay xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn trời.
- Bộc Dương tiên sinh! Thứ đồ ta cần đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong.
Tào Bằng liền nở nụ cười.
- Đầu Hổ ca! Tốc chiến tốc thắng, không chần chừ nữa.
Vương Mãi lên tiếng rồi rung trường mâu vất Mạch Thành ra ngoài. Sau đó, y chợt múa thương nhảy vào đám người áo đen. Vương Mãi và Đặng Phạm gần như sánh với võ tướng hạng hai thì làm sao mà đám người áo đen có thể là đối thủ?
Chỉ sau một lát, đám người áo đen đã gục hết trong vũng máu. Đội chấp pháp liền lôi đám người áo đen đi, dọn dẹp sạch đường phố rồi sau đó theo Vương Mãi và Đặng Phạm lẩn vào trong bóng đêm.
- Bộc Dương tiên sinh! Tới lúc rồi.
Bộc Dương Khải ừ một tiếng ròi nhìn về phía huyện nha.
- Hữu Học! Chúng ta làm thế này là đang đùa với lửa.
- Sao lại nói vậy?
- Muối và sắt là cơ bản của một nước. Buôn bán tư nhân muối thì kết quả là...
Tào Bằng nói nhỏ:
- Thật ra con đường muối ở Hải Tây đã tồn tại từ sớm. Cho dù chúng ta không làm cũng không thể nào ngăn cản. Khống chế con đường muối trong tay, còn hơn là để cho người khác. Huống chi, chúng ta khống chế con đường muối cũng là vì đồn điền. Việc này có thể nói là chuyện tốt, không có điều gì xấu. Chẳng qua chúng ta làm theo nhu cầu mà thôi.
- Chuyện này ta có thể hiểu. Chỉ có điều trong lòng...
- Tiên sinh! Đại trượng phu làm việc không câu nệ tiểu tiết. Lúc ta từng ở quê nhà có nghe một câu nói: Vì mục tiêu cao thượng thì không từ thủ đoạn. Hiện tại điều chúng ta làm chẳng phải là vì Hải Tây hay sao?
Bộc Dương Khải trầm mặc không nói, sau một lúc liền gật nhẹ.