Tào Tặc

Chương 17 : Ai cao quý hơn ai? 3

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Bàn tay của Khoái Chính phát run, nhưng nét mặt lại hết sức bình tĩnh.



Người này không cho mình mặt mũi...dám ở trước mặt y mà gây sức ép với Đặng Tắc có thể nói là đức hạnh thuộc loại cực thấp, khiến cho Khoái Chính có chút khó chịu.



Chưa nói hôm nay, gã lại còn dám mắng y.



Không cần biết Đặng Tài có thấy y hay không nhưng có thể nói là hôm nay Khoái Chính hoàn toàn mất mặt.



Ít nhất trong suy nghĩ của Khoái Chính thì mọi chuyện là như vậy. Đặng Tài cố tình gây sự khiến cho y không còn mặt để nói chuyện. Nếu Tào Bằng là người bình thường thì Khoái Chính chưa chắc đã để ý, nhưng vấn đề là trong suy nghĩ của Khoái Chính, hiện tại Tào Bằng là môn nhân của Bàng Quý nên vấn đề lại khác.



Sau này nếu nó truyền ra thì mọi người sẽ nói Khoái Chính không biết nhìn người.



Dùng một tên tay sai vậy mà dám giáp mặt chống đối...



Đặng Tài cũng sợ choáng váng không biết làm thế nào cho phải.



Đặc biệt câu nói âm trầm của Khoái Chính khiến cho Đặng Tài ớn lạnh. Lúc này, hắn còn chưa hiểu được có chuyện gì xảy ra. Tại sao mọi chuyện đang diễn ra êm đẹp, Khoái Chính lại xuất hiện, còn nói giúp cho Đặng Tắc? Chuyện này thật là quái dị.



Đúng lúc này, Tào Bằng mở miệng.



- Chúc mừng đại nhân! Chúc mừng đại nhân.



Khoái Chính trầm mặt xuống:



- Hiền đệ! Ý của ngươi là gì?



Tào Bằng cười hì hì, nói:



- Đại huynh! Ngài có được những trợ thủ đắc lực. Vừa rồi Đặng chủ bộ ngăn cản tỷ phu cũng là vì công vụ. Đại huynh có được một người tận tâm như vậy, sau này quản lý huyện Cức Dương chắc chắn là dễ dàng. Như vậy không đáng chúc mừng hay sao?



Tào Bằng nghe nói vậy tưởng như là giải vây cho Đặng Tài nhưng thực tế bên trong lại ẩn chứa sát khí. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn



Trong con mắt của Khoái Chính có chút lạnh lùng, nhưng trên mặt cũng nở nụ cười.



- Hiền đệ nói đúng. Nếu không có hiền đệ, suýt nữa ta trách nhầm Đặng Tài.



Dứt lời, gã xoay người nói với Đặng Tài:



- Đặng chủ bộ! Đặng Tắc là do ta để cho hắn đi. Trong nhà hắn có chuyện, trước tiên cứ cho nghỉ, ta có sắp xếp khác. Chỉ có điều công việc thống kê lại hộ tịch cũng rất cần. Hay là giao cho Đặng chủ bộ xử lý đi. Ừm! Từ giờ cho tới sáng sớm ngày mai, nhất định phải giao cho ta. Đặng chủ bộ đây là một chuyện lớn không được chậm trễ. Nếu chậm trễ đừng có trách bổn huyện vô tình. Mà những người khác trong nha huyện ta đã có sắp xếp, cho nên chuyện hộ tịch chỉ có thể phiền một mình Đặng chủ bộ. Đặng chủ bộ không từ chối chứ?



Khoái Chính nở nụ cười xán lạn, nhưng trong mắt Đặng Tài lại hết sức âm trầm.



Thế nào là ác giả ác báo?



Cảnh tượng trước mắt này chính là ác giả ác báo.



Y lấy cớ để tra tấn Đặng Tắc, hiện giờ lại đổ xuống đầu mình. Cái này chính là tự tay lấy đá đập vào chân mình... Nếu vừa rồi y không đuổi tận giết tuyệt đối với Đặng Tắc, Tào Bằng có thể sẽ tha cho y một lần. Nhưng nếu y đã làm được lần đầu thì chắc chắn sẽ có lần sau. Tào Bằng biết đối với loại người này không thể nào có lấy một chút thương tiếc. Đã không dẫm lên thì thôi, một khi dẫm lên phải dẫm cho chết.



Dường như Đặng Tắc có phần không đành lòng, định đi ra biện hộ, nhưng bị Tào Bằng cản lại.



- Đại huynh công việc bề bộn! Tiểu đệ không quấy rầy nữa...



- Tạm biệt Hiền đệ, chớ quên thường xuyên tới đây một chút.



Tào Bằng và Khoái Chính chắp tay nói với nha nhìn như có vẻ thân thiết.



Nhưng thân thiết đó có bao nhiêu phần xuất phát từ nội tâm thì chỉ sợ chỉ có Tào Bằng và Khoái Chính mới có thể nói rõ.



- Tỷ phu! Chớ có quấy rầy huyện lệnh đại nhân làm việc. Trong nhà còn có chuyện, hai chúng ta nhanh chóng trở về.



Tào Bằng vừa nói vừa kéo tay Đặng Tắc đi lên xe.



Cũng thật là xảo hợp, dường như hôm nay chuyện gì cũng trùng với nhau. Đúng vào lúc Tào Bằng bước lên xe rồi ngồi xuống ghế thì từ xa có tiếng người kêu to:



- Thúc Tôn! Thúc Tôn...trở về nhanh. Trong nhà đa xảy ra chuyện. Mã Ngọc cho người tới tận nhà ngươi đánh người.



Tào Bằng và Đặng Tắc ngẩn người ra rồi ngoành đầu nhìn.



Chỉ thấy Hồng nương tử thở hổn hển chạy tới, đồng thời cánh tay cứ vung lên liên tục.



Cũng may đây là những năm cuối thời Đông Hán, mọi người cũng không có phong tục bó chân. Hồng nương tử trời sinh đã có hai chân to nên chạy rất nhanh.



Ở cửa nha môn, Khoái Chính đang xoay người chuẩn bị đi vào trong thì nghe thấy tiếng gọi cũng dừng bước.



Đặng Tắc biến sắc, vội vàng đón lấy Hồng nương tử:



- Thím! Sao người lại tới đây? Người vừa mới nói Mã Ngọc tới nhà ta gây sự?



Hồng nương tử thở dốc, nhìn trộm Tào Bằng đứng bên cạnh xe.
Nói xong, Tào Bằng đúng dậy kêu to:



- Đầu Hổ ca! Đưa hung khí làm cho cha ta bị thương tới đây.



- Được.



Vương Mãi không nói hai lời, chạy tới nhặt một thanh đoản kiếm trên mặt đất đưa cho Tào Bằng.



Tào Bằng nhìn qua liền cười hì hì. Có điều không mặt thanh tú của Mã Anh lúc này hết sức dữ tợn.



- Ngươi...ngươi...



- Ngươi cứ chờ đấy. - Mã Anh bò dậy nhanh chân bỏ chạy:



- Chờ tướng công của nhà ta về, ta sẽ cho ngươi biết tay. Ngươi cứ chờ đấy.



Tào Bằng nói với theo:



- Được! Ta chờ.



Dứt lời, hắn trả lại cây đoản kiếm cho Vương Mãi rồi nhìn đám người đứng xung quanh mà trầm giọng nói:



- Được rồi! Xem xong náo nhiệt rồi. Mọi người về nhà đi.



Thanh âm của hắn không to nhưng lời nói và cử chỉ lại tỏ rõ một sự uy nghiêm.



Đám thôn dân đứng xem lập tức giải tán.



Tào Bằng nhè nhàng xoa xoa Thái Dương rồi thở phào một cái.



Chuyện này tạm thời dừng lại một thời gian. Nhưng Tào Bằng biết nguy hiểm vẫn chưa hết. Hắn còn phải chờ câu trả lời của Bàng Quý.



Hồng nương tử dẫn thầy thuốc đi vào trong phòng khám và chữa bệnh cho Tào Nam.



Cha con Vương Mãnh thì thu dọn sân còn Tào Bằng đến bên cạnh Tào Cấp ngồi xuống.



- Bằng nhi! Con làm thế nào vậy?



Tào Bằng không trả lời vì chuyện này không có cách nào giải thích với Tào Cấp. Có nói cho cha biết cũng không được tác dụng gì.



Hắn liếc nhìn miệng vết thương của Tào Cấp rồi đột nhiên cười nói:



- Cha không sao chứ?



- Chỉ bị thương ngoài da có chuyện gì đâu? Có điều đánh trận này trong lòng ta thoải mái hơn nhiều. Trước đây cha luôn nhát gan sợ phiền phức khiến cho mẹ con các con chịu nhiều thiệt thòi. Cha đã nghĩ thông suốt có gì phải sợ? Ngươi càng sợ hãi, người ta lại càng ức hiếp.



- Bằng nhi! Cha cam đoan với con từ nay về sau tuyệt đối không để cho ai ức hiếp mọi người nữa. Cho dù có phải trả giá bằng cái mạng gì này cũng không để cho người ta ức hiếp các ngươi.



Tào Bằng nở nụ cười, nói:



- Cha! Con tin người.



- Chúc mừng! Chúc mừng.



Trong lúc hai cha con đang nói chuyện, Hồng nương tử đột nhiên đi ra khỏi nhà.



Gương mặt béo tròn nở nụ cười xán lạn. Vừa thấy Tào Cấp, nàng liền nói ngay:



- Tào lão gia! Chúc mừng ngươi. Chúc mừng ngươi.



Tào Cấp ngạc nhiên:



- Hồng gia tẩu! Tin mừng ở đâu?



- Tòa nương tử sắp cho ngài thêm một đứa cháu. Ngài nói xem có nên chúc mừng hay không?



- Ta! Ta có tôn nhi?



Tào Cấp lặng đi một chút mới có phản ứng.



Lão lập tức lao vào nhà mà hét lên:



- A Nam! Có phải thật hay không? Có phải thật hay không?



Còn Tào Bằng thì choáng váng đứng ở ngoài cửa mất một lúc lâu, hắn mới có phản ứng, ngơ ngác hỏi:



- Hồng gia thẩm tử! Người nói tỷ tỷ của ta có bầu?