Tào Tặc
Chương 177 : Hai mỹ nhân (1)
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
Đặng Tắc nói:
- Thật ra ta đã nghĩ tới điều này rồi.
Gã vẫy tay gọi Hồ Ban lại, bảo mang cho mình một chén cháo rồi sau đó nói tới Tào Bằng:
- Hải Tây quá nhỏ. Nơi này không phải là chỗ đệ có thể thi triển tài năng, tăng thêm kinh nghiệm. Ngày đó khi Trần Nguyên Long nói tới việc này trong lòng ta đã đồng ý. Nếu đệ tới chỗ Trần Nguyên Long có thể tăng thêm kiến thức, mở rộng tầm mắt. Quan trọng hơn là nếu được sự coi trọng của Trần Nguyên Long thì sau này rất tốt đối với đệ. Đối với ta mà nói, sau khi tới Hải Tây rất nhiều chuyện đệ nhìn rõ hơn ta. Nếu không có đệ, chỉ sợ ta đã gặp phải sai lầm lớn, sao có thể đứng vững ở Hải Tây? Nhưng tỷ phu cũng không muốn cả đời phải nhờ vào sự giúp đỡ của đệ. Có một số việc, tỷ phu muốn tự mình đối mặt, tự mình xử lý. Chỉ có như vậy thì mới có được sự cọ xát như lời Phụng Hiếu nói. Nếu đệ ở bên cạnh ta tất nhiên là tốt, ta có thể bớt được rất nhiều rắc rối. Nhưng đó cũng không phải là điều mà ta hy vọng. Hiện giờ tình hình của Hải Tây đã từ từ trở nên vững vàng. Ôn Hầu tấn công huyện Bái khiến cho Mi gia một chốc không thể rút tay ra được. Vì vậy đệ cũng không phải lo sau khi đệ đi ta gặp phải rắc rối. Bộc Dương tiên sinh mặc dù nặng chút thư sinh nhưng lại tận tụy. Còn Đái Càn cũng là người tận tâm đủ chia sẻ rất nhiều việc với ta.
- Tỷ phu! Chẳng lẽ huynh không định dùng Tử Sơn tiên sinh sao?
Tào Bằng nhạy bén nhận ra Đặng Tắc không đề cập tới Bộ Chất. Đặng Tắc cười cười:
- Không phải là ta không dùng mà là ta không dùng được. Bộ tiên sinh có tài lớn, lại có tầm nhìn xa. Để y ở lại Hải Tây cũng là làm chậm tương lai của y. Lúc chạng vạng khi ta đi thống kê đất đai có gặp Bộ tiên sinh và hỏi ý kiến của y. Thật ra Bộ tiên sinh rất hy vọng có thể được đi với ngươi tới Quảng Lăng, không chừng có thể giúp được một chút. Đồng thời, Hạ Hầu, Đầu Hổ và Hác Chiêu ngươi cũng phải đưa đi. Bên này chỉ cần để lại Chu thúc, Đặng Phạm và Phùng Siêu là được rồi.
Tào Bằng không ngờ Đặng Tắc đã chuẩn bị tất cả, ngay cả nhân thủ cũng bố trí thỏa đáng.
- Ta đã hỏi qua Phùng Siêu, hắn cũng đồng ý ở lại. Năm đó Phùng huyện lệnh vì ngăn chặn muối lậu mà mất mạng khiến cho trong nhà hắn không còn ai. Vì vậy mà hắn đã coi Hải Tây là nhà của mình. Ta chuẩn bị để cho hắn tiếp nhận vị trí binh tào của đệ, rồi điều động một trăm người trong đồn điền thành lập một đội, chuyên đối phó với muối lậu. Phan Chương sẽ tiếp nhận vị trí của Hạ Hầu làm huyện úy cùng với Chu thúc chịu trách nhiệm về trị an và chiến sự của Hải Tây. Bên phía Đại Hùng tiếp tục nhận chức Tào duyện thự. Đầu Hổ đi theo đệ thì cũng có cơ hội mà rèn luyện. Xét về tổng thề thì chuyện ở Hải Tây đệ không cần phải lo. Mà khi đệ tới Quảng Lăng, chúng ta vẫn có thể giúp đỡ cho nhau.
Cho dù thế nào thì Hải Tây cũng là huyện thuộc Quảng Lăng. Tào Bằng có đến Quảng Lăng làm gì thì cũng vẫn có thể liên hệ thường xuyên với Đặng Tắc.
Tào Bằng nghe thấy vậy thì trầm mặc, do dự một lát rồi gật nhẹ đầu.
- Nếu tỷ phu đã sắp xếp xong xuôi thì đệ cũng không còn ý kiến. Có điều lần này đệ đi, bên cạnh huynh không còn người quan tâm... Hay là đệ chọn trong đám dân điền một hai người thích hợp để chăm sóc cho huynh?
Đặng Tắc cười lấy trong người ra một phong thư đưa cho Đặng Tắc.
- Đây là cái gì?
- Tỷ tỷ của đệ sai người đưa thư tới nói là muốn đến Hải Tây.
- Cái gì?
- Có thể nàng còn cho cả Ngải nhi đi theo. Ha ha.
Có thể thấy được Đặng Tắc và Tào Nam cùng chung hoạn nạn nên tình cảm rất bền chắc. Nghe nói Tào Nam và Đặng Ngải tới đây, Tào Bằng cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng hắn chợt nhíu mày, có chút lo lắng.
- Tỷ tỷ tới đây thì mẹ chẳng phải là...
Vừa nói hắn vừa mở phong thư.
- Đệ cũng không cần phải lo lắng cho mẹ. Có Hồng thẩm ở đó, mẹ cũng không sao. Hơn nữa cả nhà Quách Vĩnh cũng đã tới Hứa Đô, vừa hay có thể làm bạn với mẹ...
"Cả nhà Quách Vĩnh?"
Tào Bằng hơi nhíu mày. Hắn thấy cho dù Quách Vĩnh có thế nào thì cũng không so được với Hồng nương tử.
Dưới ánh đèn, Tào Bằng xem thư thấy viết rất đơn giản. Đúng là Tào Nam sai người viết bời vì nàng cũng không biết chữ. Trong thư nói ở nhà mọi chuyện rất tốt, Tào Cấp ở Hà Nhất công phường cũng thuận lợi.
Đặc biệt lần này, Tào Tháo chinh phạt Uyển thành, Hà Nhất công phường của Tào Cấp trong ba tháng tạo ra được ba trăm cây bảo đao khiến cho Tào Tháo mừng rỡ. Vào tháng mười một, trước khi xuất chinh, Tào Cấp lại được phong tước Ngũ đại phu, thưởng hai mươi lăm khoảnh ruộng cùng với dinh thự. Chức Ngũ đại phu là một trong hai mươi tước vốn có từ thời Tần cho tới nay. Có điều vào thời kỳ Hán Vũ đế tước vị có thể mua bán cho nên nó không còn hiển hách và quan trọng như lúc đầu.
Tuy nhiên hai mươi tước vị vẫn tượng trưng cho địa vị và thân phận.
Căn cứ theo quy luật nhà Hán thì tước bình dân không được vượt quá Công Thừa. Phàm bị vượt quá thì nhất định phải cho tộc nhân.
Điều đó có nghĩa rằng nếu ngươi là một bình dân mà có được tước cửu đẳng Ngũ đại phu vậy thì ngươi chỉ được hưởng đãi ngộ của tước bát đẳng Công Thừa. Một tước vị thêm kia là của người nàh. Nếu ngươi có con vậy thì y có thể được tước nhất đẳng gọi là Công Sĩ.
Tào Cấp được phong tước Cửu Đẳng tương đương với việc từ thứ dân nhảy lên thành quan. Bước đột phá này có thể nói là rất lớn.
Thiếu nữ nghe vậy thì ngạc nhiên, dừng ngựa lại.
- Ngươi biết ta sao?
Làm sao mà Tào Bằng không biết vị tiểu tướng trước mặt? Hay có thể gọi nàng là nữ tướng thì thích hợp hơn.
Vị tiểu tướng đó chính là con gái của Lã Bố - Lã Lam. Lúc trước khi ở Hạ Bì, nàng từng giúp hắn. Sau đó ở trong phủ Ôn Hầu, hắn chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy mình cho nên với âm thanh của nàng hắn cũng không hề xa lạ. Lã Lam nói chuyện hoàn toàn là giọng Từ Châu và một chút của Quan Trung. Thật ra về điểm này có phần giống với Chu Thương.
Có điều ngẫm lại thì đó cũng là chuyện bình thường. Lã Lam sinh ra ở Tịch châu, một thời gian ở Quan Trung rồi lại tới Từ Châu. Vì vậy mà khẩu âm của nàng gần như đã cố định.
Tào Bằng cười nói:
- Tiểu thư quên rồi sao? Lúc trước khi ta mới tới Hạ Bì có xung đột với tướng quân Hầu Thành và Ngụy Tục, sau đó được tiểu thư giúp đỡ nên ta hết sức cảm kích. Chỉ tiếc là không có cơ hội gặp mặt để nói lời cảm tạ. Không ngờ hôm nay lại gặp được công tử ở Hải Tây.
Đối với một cô gái thích đóng giả nam mà nói thì gọi nàng là công tử càng khiến cho nàng thêm vui vẻ. Đồng thời, Tào Bằng có chút thất vọng. "Chẳng lẽ mình không có chút ấn tượng nào khiến cho Lã Lam nhớ được hay sao?"
- A...ta nhớ rồi.
Lã Lam nở nụ cười để lộ đôi má lúm đồng tiền:
- Ngươi chính là người giết chiến mã của Tống thúc thúc khiến cho thúc thúc hiện giờ không ngẩng đầu lên được.
- A!
- Bản lĩnh của ngươi cũng được. Mặc dù Tống thúc thúc không phải là cao thủ nhưng trong quân cũng rất lợi hại. Không ngờ thúc thúc bị ngươi đánh cho chật vật như thế... Ngươi tên là Tào Bằng đúng không? Hay là chúng ta thử so chiêu, để cho ta thấy bản lĩnh của ngươi?
"Cái con bé này đúng là một kẻ tự do a."
Tào Bằng nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười.
- Linh Hầu! Không được vô lễ.
Đúng lúc này từ trong đoàn người lại có một con ngựa lao ra. Thiếu nữ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa cũng là một người quen của Tào Bằng - Kỳ nhi.
Mà hiển nhiên Kỳ nhi chính là hộ vệ của Lã Lam. Hoàn toàn khác với lần gặp trước, hôm nay Kỳ nhi mặc một bộ giáp màu xanh nhạt, khoác một tấm áo choàng màu lục. Trên yên ngựa của nàng có một cây kích, nhìn thì như võ nghệ chắc là xuất phát từ Lã Bố.
- Kỳ nhi tỷ tỷ.
Tào Bằng ngồi trên ngựa chắp tay chào.
- Tại sao Đặng huyện lệnh không tới?
- A? Các ngươi tới tìm tỷ phu của ta?
- Phì! Ta tìm tỷ phu của ngươi làm gì? Đừng có nói bậy.
Kỳ nhi đỏ mặt, phì một cái.
Tới lúc này, Tào Bằng mới nhận ra câu nói của mình dường như có chút hiểu nhầm.
- Phu nhân của hắn tới đây, chẳng lẽ không ra đón sao?
"Phu nhân?"
Tào Bằng lặng đi một chút rồi chợt tỉnh ngộ, hiểu Kỳ nhi đang nói tới Tào Nam.